Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Ông nội bên kia còn cần giải thích một chút.
Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm cùng nhau đi tới trước mặt lão gia tử.
Diệp Oản Oản nhu thuận không thôi mà đứng ở trước mặt lão gia tử nhận sai, "Ông nội, thật xin lỗi, mới vừa rồi lại phải diễn với nội, không lập tức nói rõ sự tình con là Diệp Bạch... Ông nội sẽ không tức giận chứ?"
Diệp Hồng Duy mặc dù xụ mặt, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý trách cứ nào, "Đám khỉ con này, ngay cả ông nội cũng đều đi lừa."
Một bên, Diệp Y Y cùng Diệp Thiệu An không nói một lời đứng ở nơi đó, sắc mặt đen trầm, ngay cả giả tạo cũng đều không giả tạo nổi.
Diệp Mộ Phàm vừa thưởng thức cái mặt đen của hai cha con ả ta, vừa mở miệng, "Ha ha ông nội, nội đừng chớ để ý, ban đầu con cũng không nhận ra đâu!"
"Oản Oản đúng là lớn rồi..." Diệp Hồng Duy thở dài, ngay sau đó nhìn cháu trai cháu gái trước mặt, ánh mắt dần dần trở nên cương quyết, thần sắc nghiêm túc mở miệng nói, "Hai tụi con lần này, đều làm rất khá! Ông nội đều thấy ở trong mắt."
Diệp Y Y và Diệp Thiệu An nghe đến đó, nhất thời có loại dự cảm xấu.
Tiếp đó, sau khi dừng lại một lát, liền nghe được lão gia tử tiếp tục mở miệng nói: "Mộ Phàm, Oản Oản, hai tụi con thứ hai tới công ty một chuyến đi, ông nội có chuyện muốn nói với các con. Còn Thiệu An, con đi thông báo một chút đi, thứ hai họp Hội Đồng Quản Trị."
Diệp Hồng Duy nói bóng gió, hiển nhiên là muốn làm tròn lời hứa, muốn tuyên bố với toàn bộ công ty, Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm trở về.
Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm nhất thời phát sáng thêm vài phần, "Vâng, ông nội!"
Diệp Oản Oản: "Vâng!"
Diệp Thiệu An và Diệp Y Y liếc nhau một cái, sắc mặt đen như đáy nồi, giận đến suýt chút nữa hộc máu.
Diệp Y Y ngược lại bày ra một tư thái hào phóng tán dương Diệp Oản Oản, nhưng ngón tay cũng đã gắt gao bấm vào sâu trong thịt lòng bàn tay.
Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản, lại có thể thật sự để cho hai tên phế vật này làm đến bước này...
Nàng nhọc nhằn khổ sở mới lấy được hết thảy mọi thứ: Diệp gia, Hoàng Thiên Giải Trí, thân phận đại tiểu thư quang minh chính đại, chẳng lẽ toàn bộ đều phải bị đoạt đi mất!
Làm sao có thể!
...
Dạ tiệc Kim Lan rốt cuộc kết thúc, tân khách lần lượt rời đi.
Bãi đậu xe, Cung Húc thoi thóp treo ở trên người Lạc Thần. Bởi vì tối nay Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm vẫn đang luôn bận bịu xã giao, cho nên không thể quan tâm tới Cung Húc bên này.
Cho nên khổ cho Lạc Thần cùng Đường Tinh Hỏa, vẫn luôn phải chịu đựng Cung Húc quăng bom.
"Chuyện này là không thể nào... Chuyện này làm sao có thể chứ!! Diệp ca ca tại sao có thể là con gái... Diệp ca ca tại sao có thể là..." Cung Húc đang tiếp tục gào, đột nhiên mắt không hề nháy một cái mà nhìn chằm chằm phía trước, bất động, "Mứt hoa nhỏ..."
Cô gái đang đi về phương hướng của bọn họ, mặc một cái váy dạ hội nhỏ màu đen, kẹp tóc pha lê trên đỉnh đầu lấp lánh, chậm rãi đi tới. Trong nháy mắt này, mứt hoa nhỏ và Diệp Bạch, hai người dường như dung hợp lại làm một thể.
Tà váy của thiếu nữ khẽ đung đưa, mãi cho đến đi tới trước mặt hắn mới dừng lại.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Làm sao? Không phải là muốn tôi chung tiền đặt cược sao? Hiện tại, chuyện thứ 2, cũng đã thực hiện."
Cung Húc ngơ ngác nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt, một bồn lửa giận hoàn toàn không phát tiết ra được, ngược lại mặt càng ngày càng đỏ.
Đệt! Quá... Quá đẹp rồi! Lại có thể không có cách nào giận nàng!!!
Nhất là vừa nghĩ tới người trước mắt là Diệp Bạch, Diệp Bạch ăn mặc nữ trang...
Lực sát thương này... Quá lớn!
Một bên Đường Tinh Hỏa nhìn thấy biểu cảm của Cung Húc y như thiếu nữ hoài xuân, yên lặng than hỏng bét, "Tôi thấy Diệp Bạch là nữ nhân, cái kết quả này tốt vô cùng..."
Nếu không thằng này nhất định cong thành ghim cài chữ U còn không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...