Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---------------------------------------------
Hắn đương nhiên không có khả năng động thủ đối với nữ nhân, mà lại tức giận hướng về phía Tư Dạ Hàn nhìn lại: "Trốn ở sau lưng nữ nhân mà còn là nam nhân gì chứ?"
Tính tình của Hàn Thiên Vũ rất chính nghĩa, trong đôi mắt lại đầy cương quyết, hôm nay nhìn bộ dạng như vậy, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Một bên Phí Dương ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn Hàn Thiên Vũ gây ồn ào, vội vàng xông tới, luống cuống tay chân giúp Hàn Thiên Vũ đeo lại khẩu trang, hạ thấp giọng dụ dỗ như nói với tổ tông vậy, "Thôi mà! Thiên Vũ! Cậu điên thật rồi sao? Nhanh đeo lên đeo lên! Bị người ta nhận ra thì làm sao bây giờ!"
Cũng còn may vào lúc này trong tiệm bánh ngọt không có người nào, không có ai chú ý tới tình huống ở bên này, lỡ như làm lớn chuyện lên, tin tức "Hàn Thiên Vũ nổi giận vì hồng nhan, xâu tiểu tam tại nơi công cộng", ngày mai nhất định sẽ lên trang bìa của vô số báo lá cải.
Động tĩnh bên này cũng đã làm cho những nhân viên của quán chủ ý, cứ tiếp tục như thế, thật sẽ lớn chuyện đó!
Chuyện bây giờ cuối cùng Phí Dương cũng hiểu được không sai lắm.
Mới vừa rồi nghe câu chuyện giữa Hàn Thiên Vũ và nam nhân kia, chợt nhận ra dường như mình nghĩ sai rồi. Hắn vốn cho là cô bé này là người Hàn Thiên Vũ yêu, bây giờ mới biết không phải là như vậy, chắc là bạn gái của người đàn ông này chính là bạn của Thiên Vũ.
Thiên Vũ đang vì bạn mình bị lừa gạt mà đi đòi lại công bằng…
Thật là đủ phức tạp mà!
Đám ruồi bâu thích nhất là loại chuyện này, đừng nói là người bạn nữ kia của Hàn Thiên Vũ có phải là quan hệ bằng hữu đơn thuần hay không, đến lúc đó bị truyền thông thêm dầu thêm mỡ một hồi, nhất định sẽ biến thành cuộc tình tay ba lâm li bi đát các thể loại…
Thật ra thì ngay cả chính hắn cũng có chút hoài nghi với Hàn Thiên Vũ...
Hàn Thiên Vũ làm việc vô cùng có chừng mực, không giống như là có thể vì một người bạn nữ bình thường làm ra loại chuyện vọng động như vậy….
"Dương ca, anh tránh ra!"
Hàn Thiên Vũ lần này đã thật sự nổi giận rồi, trực tiếp nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn gầm lên: "Loại cặn bã lừa dối tình cảm nhà ngươi! Ngươi mới vừa rồi hỏi ta có tư cách gì thật sao? Được! Ta nói cho ngươi biết, cậu ấy là bằng hữu tốt nhất của ta, là người trọng yếu nhất của đời ta! Chuyện của cậu ấy, chính là chuyện của ta! Nếu ta đã biết rồi, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm đến!"
Hàn Thiên Vũ cuối cùng vì muốn bảo vệ cho Diệp Bạch, cho nên từ đầu tới cuối cũng không hề nói ra tên của hắn.
Hàn Thiên Vũ vừa dứt lời, ở bên cạnh Phí Dương liền kinh ngạc.
Mịa nó! Người trọng yếu nhất? Người bạn nữ đó của Thiên Vũ chẳng lẽ thật có “cái gì đó” cùng với hắn?
Diệp Oản Oản bên này mới vừa cản lại được Hàn Thiên Vũ, vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được mấy câu nói này Hàn Thiên Vũ, phản ứng đầu tiên trong lòng là cảm động.
Hàn Thiên Vũ là thực sự coi hắn là huynh đệ tốt nhất cùng bằng hữu, nhưng mà, chính mình lại vẫn lừa gạt hắn về thân phận thật của mình...
Phản ứng thứ hai của Diệp Oản Oản là... Xong đời!
Quả nhiên, sau khi Tư Dạ Hàn nghe được lời này của Hàn Thiên Vũ, sắc mặt vừa hòa hoàn lại, lại lần nữa đóng băng từng mảng, thanh âm khàn khàn mang theo sự nguy hiểm, "A, thật sao? Người trọng yếu nhất... Người của tôi, lúc nào trở thành người trọng yếu nhất của cậu?"
Hàn Thiên Vũ nghe nói như vậy, đã tức giận đến cực hạn, "Người của ngươi? Ngươi làm ra loại chuyện này đối với cậu ấy, còn có mặt mũi nào nói ra những lời này hay sao?"
Người đàn ông này, nhìn cũng đàng hoàng bảnh bao, vậy mà nhân phẩm lại có thể thấp kém như vậy!
Diệp Oản Oản đứng ở một bên, quả thật đã sắp muốn điên luôn rồi! Choáng nha, hai người này sao lại râu ông nọ cắm cằm bà kia, hai người hiểu theo hai cách khác nhau, vậy mà có thể đứng cãi nhau như đúng rồi.
Có lầm hay không vậy hai vị đại lão!
"Hỗn đản, chẳng lẽ ngươi còn muốn hai chân đạp hai thuyền!" Hàn Thiên Vũ trong cơn tức giận trực tiếp lên tiếng chất vấn.
Tư Dạ Hàn thản nhiên mà lườm hắn một cái, "Phải thì như thế nào!"
"Ngươi!!!" Hàn Thiên Vũ hoàn toàn bị chọc giận, lại đấm một quyền tới, hiện trường hỗn loạn tưng bừng...
"Mẹ nó! Hai người các ngươi! Rốt cuộc có đủ hay chưa!!!" Diệp Oản Oản rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lần nữa đỡ lấy công kích của Hàn Thiên Vũ, sau đó, dùng cặp con ngươi sáng ngời cực kỳ kia nhìn chằm chằm ánh mắt của Hàn Thiên Vũ, "Con mịa nó đủ rồi đấy! Hàn Thiên Vũ cậu dừng tay lại cho tôi! Là tôi!!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...