Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài Ác Ma - An Thư Mạn

Đến buổi tối, dì Chân gọi Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu xuống lầu ăn tối, Lâm Dục Thần không thích bảo dì ấy dọn lên cho anh và cô ăn riêng.

Khi thức ăn được mang lên, Nhan Tiêu Tiêu vẫn ngồi trên giường phụng phịu với anh từ chiều đến giờ vì chuyện phòng ở, thế nào tên này lại ép cô cùng phòng với hắn, thật tức chết đi được, cô đâu phải là hạng gái lẳng lơ, chưa cưới mà ở cùng phòng với đàn ông.

Ờm thì lúc trước là do bất đắc dĩ thôi, một lần vì để anh trốn ba mình còn một lần vì không mang hộ chiếu, không đặt phòng được.

Lâm Dục Thần chỉ biết cười trừ đi đến bế xõm cô lên vai.

Nhan Tiêu Tiêu bất ngờ vùng vẫy đánh lên lưng anh hét lên.

"Buông em ra, anh làm gì vậy?"

Đặt cô lên sô pha, Lâm Dục Thần bắt đầu xới cho cô một bát cơm để trước mặt nhưng Nhan Tiêu Tiêu không có ý định ăn, ý giận vẫn ở trên mặt.

Anh thở dài một cái ngồi sát bên ôm cô vào lòng nhẹ giọng.

"Được rồi! Đừng giận anh nữa, trước sau gì chúng ta chẳng chung phòng với nhau, em ngại cái gì?"

Không thèm đáp lại cái ôm của anh, Nhan Tiêu Tiêu bĩu môi.

"Ai nói sẽ cưới anh? Anh đây là đang bắt ép em đó!"

"Em vừa nói gì?"


Đột nhiên Lâm Dục Thần đè sát cô xuống sô pha phà hơi thở nóng bỏng lên da mặt non mềm kia làm Nhan Tiêu Tiêu đỏ mặt, vùng vẫy.

"Ya! Bỏ em ra!"

"Anh hỏi em vừa nói cái gì?"

"Em...em..."

Vì hoảng sợ mà ấp úng, cô biết nếu chọc giận anh thêm nữa bản thân sẽ chịu thiệt chứ không phải ai hết nên ngoan ngoãn nỡ nụ cười nịnh nọt.

"Em chỉ giỡn với anh một chút thôi mà! Em yêu anh nên sẽ cưới anh, không bao giờ lấy một ai khác!"

Thõa mãn cong môi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, anh lại hỏi.

"Vậy em ở cùng phòng với anh nhé?"

"Không được! Em..."

"Em yên tâm, anh không làm gì quá đáng với em đâu nhưng nếu có lỡ cũng chẳng sao, đời này anh đã quyết chỉ lấy một mình em làm vợ của mình thôi!"

Rõ ràng là ngại trước lời nói của Lâm Dục Thần nhưng Nhan Tiêu Tiêu cố tỏ ra không đồng ý, nhìn đi chỗ khác lắc đầu.

"Mặc kệ anh nói gì, em vẫn muốn ở một mình!"

Thơm lên má cô một cái, xấu xa nói khẽ vào mang tai cô.

"Vậy ngày nào anh cũng qua phòng em, ăn cùng ngủ cùng, cũng như thế thôi!"

Trừng mắt nhìn Lâm Dục Thần, Nhan Tiêu Tiêu đánh mạnh vào ngực anh một cái.

"Anh...đáng ghét!"

"Aaa!"

Bị cô đánh vào vết thương của mình, lồng ngực Lâm Dục Thần đau nhói, Nhan Tiêu Tiêu nhận ra mình đã làm gì thì hốt hoảng đỡ anh ngồi dậy lo lắng hỏi hang.

"Thần! Anh có đau lắm không? Em xin lỗi, em không cố ý!"

Lòng cô như lửa đốt, tay run lẩy bẩy mở cúc áo sơ mi trong ngực anh ra, thấy những chỗ bầm tím sưng phù, cô xót xa mếu máo.

"Thần! Xin lỗi, em...em không cố ý!"


Dáng vẻ mếu máo sắp khóc lên của cô làm anh thầm cười trong lòng, những vết thương này đều là Nhan Nghị gây ra cho anh, chắc rằng cô gái ngốc này hiểu làm chỉ đánh nhẹ một cái là vết thương sưng lên thế này ư. Hừm, cũng tốt, nhân cơ hội này có lí do bắt cô chịu trách nhiệm rồi.

Tay Lâm Dục Thần đặt lên lồng ngực hét lớn.

"Aaa! Đau chết anh rồi! Bắt đền em đó!"

Nhan Tiêu Tiêu cắn mạnh cánh môi, mi tâm run rẩy lắp bắp.

"Đau...đau lắm sao? Cần gọi bác sĩ không, em gọi ngay!"

"Không cần đâu!"

Chui vào người của cô, anh dụi dụi cái đầu vào hõm cổ trắng nõn làm làn da non nớt đỏ lên, hai tay ôm chặt lấy cô.

"Chỉ cần em ở đây chăm sóc cho anh là được rồi!"

Vòng qua vòng lại cũng chỉ có một vấn đề này, Nhan Tiêu Tiêu thở dài miễn cưỡng chấp nhận.

"Được rồi! Em ở, được chưa?"

Lâm Dục Thần thỏa mãn cong môi, hôn lên môi cô một cái, sau đó nổi tính lưu manh đè cô lên sô pha đánh một nụ hôn sâu vào cánh môi mềm.

Nhan Tiêu Tiêu nhắm mắt, đặt hai tay vào bả vai anh đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó.

Lần quần cả nửa tiếng sau họ mới bắt đầu buổi tối.

Xong xuôi mọi chuyện, anh kéo Nhan Tiêu Tiêu đến thư phòng của mình, sủng nịnh đặt cô ngồi lền đùi chỉ dẫn những công việc thường làm của một thư kí thường ngày bên cạnh anh.

Có nhiều chỗ, Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng chỉ dẫn vài lần cô đã hiểu sơ, đại khái thì để tự làm mới quen được.


Tố chất của Nhan Tiêu Tiêu không bằng những người làm việc bên cạnh anh, cô có hơi chậm chạp nhưng Lâm Dục Thần không hề ghét bỏ, ngược lại còn dùng nguyên buổi tối chỉ để giải thích một vấn đề. Nếu là người khác đã bị anh đuổi cổ từ lâu.

Nhìn anh làm mẫu chỉ dẫn, Nhan Tiêu Tiêu đã ngáp dài ngáp ngắn.

Rầm!

Cô gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi trước lời giảng dạy của anh. Lâm Dục Thần nhìn cô gái nhỏ không biết nói gì hơn.

Đúng thật là rất dễ ngủ, lúc sáng đánh thức cô dậy rồi chỉ chưa được một tiếng đã ngủ trên khoang máy bay đến chiều, bây giờ mới tám giờ tối vẫn buồn ngủ.

Lâm Dục Thần bế con sâu ngủ to xác đứng dậy, đưa cô về phòng đặt lên giường, sau cùng là tắt đèn phòng, chỉ chừa lại một ánh đèn ngủ màu vàng nhạt rồi ôm cơ thể bé nhỏ dần thiếp đi.

Ở ngoài, Lâm Tố Tấm thấy được hành động ấm áp này của anh, đáy lòng dâng lên sự ganh tị.

Tại sao Lâm Dục Thần chỉ dành những cử chỉ yêu thương đó với một mình Dương Khiết Yên?

Thậm chí cô là em gái từ nhỏ đến lớn gắn bó với Lâm Dục Thần, anh cũng chuea từng dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn lấy cô, tại sao? Tại sao lại bất công với cô như vậy?

Ánh mắt hận thù đai nghiến nhìn căn phòng ngủ của Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu, Lâm Tố Tâm móc điện thoại tìm một dãy số lạ gọi đi.

Khi đầu dây nên kia bắt máy, cô ta hậm hực cất lời.

"Điều tra người tên Nhan Tiêu Tiêu cho tôi, một chút sẽ lập tức gửi hình cho cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận