Nghe tin Nhan Tiêu Tiêu đã nộp đơn xin thôi việc, cả phòng của cô đều bàn tán xôn xao.
Descy chán chường nói với Jolie.
"Chúng ta đã không tin cô ấy, để cô ấy chịu tủi nhục như vậy! Bây giờ đã nộp đơn nghỉ việc rồi!"
Jolie thở dài.
"Từ khi Amy bước chân vào công ty, mọi người lớn nhỏ đều ghét cô ấy, kể cả tôi, thật rất bất công cho cô ấy, có lẽ cô ấy đã bị bứt ép quá mức!"
Lúc này Descy thấy Nhan Tiêu Tiêu đi vào, liền cất tiếng gọi cô.
"Kìa Amy! Hôm nay cô đến trễ hơn mọi ngày thì phải!"
Cô mỉm cười gật đầu.
"Ừm, sáng nay tôi ngủ dậy hơi trễ một chút!"
Jolie do dự hỏi.
"Ừm chị nghe nói em đã nộp đơn xin nghỉ việc, có thật không?"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu.
"Đúng vậy!"
Jolie buồn bã, cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Amy! Xin lỗi, lúc em cần được giúp đỡ nhất thì chị không thể giúp. Em đừng đi được không, chị hứa sẽ luôn tin tưởng em!"
Descy nuối tiếc.
"Đúng đó Amy, cô hãy nghỉ kĩ lại, cô thật sự rất giỏi, thiếu đi cô thì phòng chúng ta mất đi một nhân tài!"
Cô lắc đầu, cảm thấy khó xử.
"Em không trách hai người, đổi lại em là hai người cũng chưa chắc đã tin được bản thân. Em chọn nghĩ việc là có lí do riêng, em muốn sang Trung Quốc định cư, có lẽ từ nay về sau rất hiếm có cơ hội gặp lại!"
Nghe cô nói, Jolie và Descy vô cùng tiếc nuối nhưng cũng không khuyên Nhan Tiêu Tiêu nữa, nếu cô ấy có sự lựa chọn của riêng mình thì không thể ép buộc được.
Descy ôm chằm lấy cô.
"Nếu có thời gian, cô nhớ phải sang đây thăm chúng tôi đó!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu.
"Được!"
Và hôm nay cũng là ngày cuối cùng Nhan Tiêu Tiêu làm việc tại Mile nên buổi tối, Jolie và Descy rủ cô đi đến một nhà hàng, ăn một buổi tối nho nhỏ để tạm biệt, đương nhiên cô vui vẻ đồng ý.
Hai người họ phóng khoáng gọi thật nhiều món đãi cho cô, còn ép cô uống rượu, cũng là bữa cuối cùng nên Nhan Tiêu Tiêu không tiết chế nên cố vui vẻ cùng họ.
Khi thời gian đã khuya thì buổi tiệc mới kết thúc. Ba người đã quá say, Jolie điện chồng cô ấy đến rước, còn Descy cũng có bạn trai đến đón, họ đều có ý định đưa cô về nhưng cô nhất quyết từ chối, bản thân không muốn làm phiền ai cả nên nói tự bắt xe về được.
Bây giờ cô rất say, không còn hơi sức đi ra ngoài tự bắt xe về, nhưng cô biết mình không thể ở nơi này đến sáng được, ba cô chắc rất lo, trong đầu liền nghĩ đến Lâm Dục Thần, nửa tĩnh nửa mê gọi cho anh.
Tiếng chuông reo mấy tiếng thì đã được bắt máy, giọng nói ấm trầm dễ nghe của nam nhân vang ra từ loa điện thoại.
"Tiêu Tiêu! Chuyện gì mà em gọi tôi muộn như vậy?"
"Thần...ực! Có...có thể đến đón tôi không?"
Nghe thấy âm giọng ngà ngà say của cô, anh lo lắng hỏi.
"Em đang ở đâu!"
Vì quá say, trong đầu cô trống không nhìn xung quanh quên cả nơi mình đến.
"Ở...ở đâu nhỉ?"
Lâm Dục Thần lúc này chỉ muốn cốc đầu cô gái ngốc này mấy cái, đúng thật quá ngây thơ, nơi mình đến cũng không nhớ, vậy mà còn uống rượu say, anh không ngờ nên cô có thể uống được thứ này. Lâm Dục Thần thở dài hỏi một lần nữa.
"Em cố nhớ lại đi!"
Nhan Tiêu Tiêu nằm gục trên bàn mông lung nhớ lại.
"Hình...hình như là Boutary ưm...hay Boutaris nhỉ?"
"Được! Ở yên đó, đừng ngắt điện thoại, tôi lập tức đến ngay!"
Lâm Dục Thần nhanh đi xuống thang máy, đến hầm giữ xe lấy con xe BMW màu xám bạc của mình nhanh chóng lên ga rời đi.
Đến nơi, anh hỏi cô qua điện thoại.
"Em ở phòng nào?"
Nhan Tiêu Tiêu cắn môi, đầu đau như búa bổ chẳng nhớ gì cả.
"Tôi...tôi không biết!"
Lâm Dục Thần thở dài, đi đến quầy tiếp tân tìm tên của cô. Nữ tiếp tân vui vẻ mở tập ghi chép tra khảo nói rằng cô đang ở phòng 6, anh nhanh chóng tìm đến.
Khi đã tìm thấy, Lâm Dục Thần trực tiếp mở cửa bước vào, liền bị đống lộn xộn đập vào mắt. Trên bàn, Nhan Tiêu Tiêu đang nằm sấp mặt xuống cùng với nhiều thứ rượu, còn có hai chiếc ly đối diện nên ngầm hiểu ra cô là uống với hai người khác nữa.
Dưới đất là một đống bừa bộn do cô gây ra vì mắt nhắm mắt mở lấy điện thoại trong túi sách.
Lâm Dục Thần lắc đầu bất lực, anh tắt máy đi đến thu dọn đống lộn xộn kia của cô trở lại túi sách, tiện lấy chiếc điện thoại đang nắm hờ trên tay cô bỏ vào trong sau đó bế bổng cô ra xe.
Nhan Tiêu Tiêu cảm nhận được hơi ấm, cứ dụi mặt vào ngực anh.
Anh đặt Nhan Tiêu Tiêu vào ghế phụ lấy, cẩn thận thắt dây an toàn sau đó chở cô về nhà.
Đến nơi, nhìn thấy cô gái nhỏ đã ngủ say sưa, đôi môi nghiêm nghị nhẹ cong lên một đường cong tuyệt đẹp. Ngón tay thon dài vuốt ve cái má mềm mịn của cô, lại không nhịn được thơm lên một cái.
"Ưm!"
Nhan Tiêu Tiêu rên một cái chép chép miệng.
"Dục Thần!"
Đột nhiên đôi môi bé nhỏ của cô gọi tên anh vô cùng nhẹ nhàng, đôi mắt Lâm Dục Thần bất ngờ nhìn cô chăm chú.
Không phải cô gái này một lần nữa lại phải lòng anh đó chứ?
Lâm Dục Thần mỉm cười xoa xoa đầu cô gái nhỏ, cúi đầu đưa môi mình phớt nhẹ lên môi cô. Cái cảm giác dễ dịu này lại ập đến làm anh muốn nhiều hơn.
Cảm nhận môi mình ẩm ướt, dường như có vậy gì đó mềm mại dán vào môi cô, mang theo sự hiếu kì, môi Nhan Tiêu Tiêu nhẹ nhàng động một chút, thò đầu lưỡi ra liếm lên, cảm giác tê dại từ đầu lưỡi nhanh chóng truyền đến toàn thân.
Cô cảm nhận thứ mình chạm đến kia thật mềm mại, thích thú lại đưa lưỡi chạm đến mấy cái, đầu lưỡi liền dò thám được một khe hở, e dè đưa lưỡi mình vào trong.
Bên trong ấm nóng nhưng lưỡi cô cảm nhận được sự cứng rắng gì đó, quét lưỡi mấy lần.
Bỗng dưng vật cứng rắn kia mở ra, chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn chọc vào trong động đến một vật trơn trượt mềm mại, cô như bị điện giật, mang vài tia hoảng sợ rụt đầu lưỡi lại nhưng chưa kịp trở về đã bị vật đó quấn lấy, mút mấy cái, cô không nhịn được rên lên một tiếng.
Vật mềm mại kia càng quấn chặt lưỡi cô, toàn bộ đôi môi như đang bị nuốt chửng.
Càng quấn quýt, vật kia càng cuồng nhiệt, Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy hô hấp mình khó khăn, cô há miệng thở dốc, lại bị vật đó lấp đầy.
Trong cơ thể dâng lên một khát vọng khao khát chưa bao giờ có, chỉ là cô không biết khát vọng đó là gì.
Khó chịu quơ quào, chẳng may đụng trúng một thứ vững chắc quen thuộc, trong đầu cô mơ hồ nhớ ra vật này bản thân đã chạm đến, đó là bờ ngực rắn chắc của...Lâm Dục Thần, lúc anh ôm cô vào lòng cứu khỏi bọn côn đồ.
Trái tim bé nhỏ đập thình thịch, nghĩa là từ nảy đến giờ cô là đang...hôn môi? Người hôn cô có thể là Lâm Dục Thần?
Lông mi dài của Nhan Tiêu Tiêu khẽ động đậy, cô cố gắng mở hai mí mắt nặng trĩu của mình lên để nhìn rõ người đang đắm chìm quấn quýt môi lưỡi với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...