Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt


"Cô ấy chưa có bạn trai, nhưng có CHỒNG rồi!"
"Muốn gạ gẫm vợ của tôi?"
"Cậu có cửa chắc!"
Bóng dáng Trần Duật xuất hiện, ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng về phía của Trạch Huân, trên người tỏa ra hơi thở chết chóc, cứ như là chỉ cần cái tên đực rựa đang có ý đồ với Hạ Nghiên đáp lại một câu chói tai thì hắn sẽ lập tức bổ nhào đến, xử tử tên đó ngay tức thì.
Hạ Nghiên giật mình, trong lòng thầm kêu một tiếng 'Không ổn!' khoé môi giật giật, trong đầu lập tức suy nghĩ nên viện cớ thế nào để đối đáp với trách vấn của hắn cho phải.
Gượng cười một cái, đôi mắt long lanh của cô nhìn về hướng Trần Duật môi nhỏ mấp máy gọi tiếng:
"Chồng ơi!"
"Chồng...!anh đến rồi."
"Nghiên Nghiên nhớ anh quá."
Hạ Nghiên vừa nói vừa dang hai tay ra chờ đợi vòng tay của Trần Duật đưa tới.
Ừm...nhưng hình như hắn không thèm để ý đến cô nữa thì phải.

Ánh mắt lạnh như băng của hắn quét qua người cô dừng lại mấy giây rồi lại dừng lại ở bên cái người vẫn còn đang lắc lư nhảy nhót trên ghế cuối cùng dừng lại ở cái tên đực rựa vẫn không chịu rời đi kia.

"Tôi đưa tiểu Tịch nhà tôi về trước."
"Lần khác sẽ tìm cậu tạ tội sau."
Ngạo Lãng xấu hổ ho khan, hướng đến chỗ Hạ Nghiên gật đầu rồi cười một cái xem như chào hỏi.

Sau đó lại lãnh đạm liếc đám người đang vây quanh hôn thê của mình, may thay mấy người kia rất thức thời chỉ một ánh mắt liền rút hết.
Anh bước đến, kéo Mộ Tịch đang đứng từ trên ghế xuống, trực tiếp bế cô lên một mạch rời đi, không hề có một lời dư thừa cũng không để Mộ Tịch có cơ hội phản kháng.
Trước mắt đưa về trước, có chuyện gì sau này sẽ tiếp tục nói.

Ngạo Lãng cũng không thể ở lại đây lâu, âm thanh đinh tai nhức óc này anh chịu không được.
Bạn thân được hôn phu bế rời đi, xung quanh đã không còn ai để làm tấm bia chắn nữa.

Hạ Nghiên chỉ có thể ngơ ngác, ngây ngô cố tỏ ra mình đáng yêu như không biết gì mà nhìn Trần Duật.
Lúc này đây, Trần Duật đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu hắn nhìn chầm chầm Trạch Huân bốn mắt giao nhau như muốn toé ra tia lửa.
Cuối cùng vẫn là Trạch Huân chịu thua bởi khí thế trên người Trầm Duật, Trạch Huân biết người đàn ông này không phải dạng dễ chọc cứ nhìn vào việc quản lý quán bar hắn làm việc cung kính cúi thấp đầu với người nọ là rõ rồi.
Ha không dễ chọc vào, Trạch Huân lúc này nên thức thời sẽ giữ được mạng, hắn đứng lên nhìn Hạ Nghiên một lúc rồi lại nhìn Trần Duật sau đó mới nói:
"Thật ngại quá, tôi không biết tiểu Nghiên là hoa đã có chủ.

Không làm phiền hai vị nữa, tôi đi trước."
Lại quay sang nhìn Hạ Nghiên, dịu dàng nói một câu:
"Tiểu Nghiên...hẹn gặp lại nhé."
"..."
Thân thiết gì mà gặp lại?
Hạ Nghiên nghẹn họng, đột nhiên lại bị tên này châm thêm một câu tình cảm, thân thiết như vậy khiến tâm tư cô như bị treo lên trời cao.

Tính mạng đang trong hồi chuông cảnh báo, kêu réo không ngừng.

Trạch Huân rất nhanh rời đi, không hề có ý phản kháng, hay đối chọi bằng lời nói với hắn.

Trần Duật hừ lạnh, khoé môi chầm chậm nhếch lên nhìn người phụ nữ đang mím môi lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng kia.
"Chồng ơi..." Hạ Nghiên đáng thương kêu lên một câu.
Tường thành vốn vừa xây dựng của hắn chỉ vì một tiếng 'Chồng ơi' của Hạ Nghiên làm cho sụp đổ.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi rồi nói:
"Còn muốn chơi à?"
Hạ Nghiên tức nhiên vẫn còn muốn rồi, lâu lâu mới được đi một lần lại còn là quán bả Thiêu Thân nổi tiếng nữa.

Nhưng mà cô không muốn gặp diêm vương sớm như vậy, ít nhất phải sống thêm mấy chục năm nữa sinh vài đứa con cho hắn cùng hắn an hưởng tuổi già đã.
Cô lắc đầu đáp: "Không muốn."
"Vậy đứng lên, chúng ta về nhà." Hắn nói.
Lúc này liền cởi áo vest trên người ra bước đến khoác lên cho cô.

Tiểu yêu tinh này lại còn mặc váy ngắn, lộ cả vai thế này.


Chắc chắn là do Mộ Tịch bên đó dạy hư chứ chẳng lệch đi đâu được, hừ...!cứ nghĩ tới hắn lại bực bội trong lòng.

Mà bực bội rồi thì hành xử cùng sẽ khác, nhìn bộ dạng luyến tiếc chậm chạp của Hạ Nghiên Trần Duật dứt khoát vác cô lên trên vai đưa cô ra xe để về.
"A...!chết Nghiên..."
Hạ Nghiên la lên bị hắn làm cho đầu óc quay cuồng, trên đầu xuất hiện hàng ngàn dấu chấm hỏi:
"???"
Đại ca, anh có thể để em rời đi một cách bình thường được không?
Vác em như bao gạo vậy anh không thấy mệt sao? Anh không mệt nhưng em mất mặt quá...
Hạ Nghiên khóc không ra nước mắt, nhưng vì sợ té nên không dám manh động chỉ có thể phản kháng bằng lời nói:
"Chồng ơi...thả...thả xuống..."
"Trên này không khí lạ lẫm quá...Nghiên Nghiên không quen."
"Chồng...em sợ độ cao...sợ..."
"Im miệng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui