Một động tác khiến văn phòng vốn đã nóng trực tiếp sôi trào lên.
Tiếng nghị luận, châu đầu ghé tai thì thầm của nhân viên, giống như một trận gió mạnh mẽ, thổi quét qua bốn phương tám hướng.
“Một trợ lý nhỏ cũng quen biết Mạc Diệc Sâm.
”“Đúng vậy, Sa Chức Tinh và anh ta quan hệ như thế nào?”“Nhìn thân mật thế, chắc quan hệ của hai người không cạn lắm?”! ! !.
.
Sa Chức Tinh cũng không quan tâm đến tin đồn về mình, khi nhìn thấy Mạc Diệc Sâm cũng thoáng kinh ngạc, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống đùi anh ta: “Vết thương của anh thế nào rồi?”“Không nhìn thấy tôi đã đi được đến đây hay sao?” Mạc Diệc Sâm thờ ơ cười một tiếng, lại đi tới ghế cạnh cô ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn của cô có một hộp cơm, còn vô sỉ hơn cả Lạc Hi Thần, trực tiếp mở ra bắt đầu ăn, tốc độ ăn còn rất nhanh, giống như người bị đói mấy ngày.
Sa Chức Tinh nhìn bữa ăn của mình bị anh ta ăn như hổ đói từng chút từng chút ít đi, rất muốn cho anh ta một đạp xuống dưới gầm bàn: “Mạc Diệc Sâm, chú ý hình tượng của anh một chút đi.
”Mạc Diệc Sâm cũng xem thường lời cô nói, giải quyết xong bữa ăn, ngẩng đầu lên dùng một loại giọng điệu rất vô tội hỏi: “Đây là đồ lót dạ của cô sao? Mùi vị không tệ lắm.
”“Đây là bữa trưa của tôi.
” Sa Chức Tinh nặn ra từng từ một.
“Cô ăn thật ít.
” Đối với hành vi của mình, Mạc Diệc Sâm cũng không biết tự kiểm điểm, thong thả cảm thán một câu, cúi thấp đầu chính đáng tiếp tục dùng bữa.
Từng người còn lại trong phòng làm việc thấy thế đều sững sờ.
Đây là Mạc Diệc Sâm lúc nào cũng rất phong độ trước ống kính sao?Tại sao hình tượng bình thường kém xa như vậy?Chết tiệt, quả nhiên TV đều là lừa gạt người.
Lúc Lạc Hi Thần từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn thấy chính là Mạc Diệc Sâm đang ngồi trên ghế làm việc của Sa Chức Tinh, tranh bữa trưa của cô.
Hình như Mạc Diệc Sâm ăn cũng rất hài lòng, ánh mắt híp lại, vẻ mặt cũng có chút hưởng thụ.
Mặt Lạc Hi Thần trực tiếp tối lại.
Dựa vào cái gì, anh cũng không có phúc lợi lớn như vậy, thằng nhóc kia vừa tới tụ tập cái gì?Càng làm cho trong lòng anh bực bội chính là, lúc nào thì Sa Chức Tinh và cậu ta thân mật đến mức có thể dùng chung hộp cơm, cùng dùng một đôi đũa rồi vậy?Ánh mắt của Lạc Hi Thần rất lạnh, giống như là một tảng băng, sắc bén đến mức Mạc Diệc Sâm đang cúi đầu ăn cũng cảm nhận được.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt kinh ngạc nhìn anh một cái, Mạc Diệc Sâm cười lên tiếng chào hỏi anh: “Hi.
”Giọng điệu rất qua loa, cảm giác như vậy, giống như anh ta chỉ là bổ sung thêm anh vào.
Mặc dù sự thật cũng không kém là mấy.
Sau khi lên tiếng chào hỏi đơn giản, đầu lại cúi xuống, tiếp tục dùng cơm, đảo thức ăn bên trong hộp cơm, lại bổ sung cho Sa Chức Tinh một câu: “Chức Tinh, ngày mai chuẩn bị giúp tôi một phần đi.
”Từ đầu tới cuối, hoàn toàn không nhìn Lạc Hi Thần.
Ánh mắt Lạc Hi Thần giống như hầm băng quét về phía anh ta, mặt lạnh âm dương quái khí hỏi: “Ngày mai cậu còn muốn tới nữa hả?”Nghe thấy anh hỏi Mạc Diệc Sâm mới ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên quét qua anh, vẻ mặt khinh thường: “Tôi tới gặp Chức Tinh.
”Sa Chức Tinh: “! ”Lạc Hi Thần: “! ”Mạc Diệc Sâm chẳng qua chỉ liếc Lạc Hi Thần một cái, ánh mắt lại nhìn về Sa Chức Tinh bên cạnh, môi nhếch lên một nụ cười: “Chức Tinh, hoa hôm nay tôi gửi tới cô có thích không?”Một câu nói, giống như một quả ngư lôi nổ tung phòng làm việc.
Sáng nay nhiều hoa hồng như vậy là Mạc Diệc Sâm gửi cho Sa Chức Tinh?Muốn nổ tung rồi.
Siêu sao quốc tế tặng hoa cho một trợ lý nhỏ của Lạc thị.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...