Gần đến biệt thự, tốc độ xe của Di Hòa bỗng chậm lại khi thấy cánh cổng mở toang ra.
Ngồi bên trong, lòng anh dấy lên nghi ngờ, Cố Khuynh Nhược ngồi bên cạnh lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên cả hai nhìn thấy một người đàn ông từ trong bị đánh văng ra ngoài, toàn thân bê bết máu, mà lúc này bên trong không ngừng vang lên tiếng súng.
Cố Khuynh Nhược sợ hãi tột độ, bịt chặt tai và ôm đầu cúi xuống.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cảnh đánh nhau thế này.
Trong lúc hoảng sợ, Cố Khuynh Nhược đưa mắt nhìn sang Di Hòa thì thấy anh lấy ra từ trong xe một khẩu súng đã được trang bị sẵn, trước khi rời đi anh cũng không quên dặn dò cô: " Tôi đến đó xem họ có cần giúp không, sau khi tôi rời đi cô hãy khóa cửa và đừng ra ngoài cho đến khi tôi quay lại, biết chưa? "
" Tôi...!tôi biết rồi.
"
Bước qua cánh cổng, hiện lên trong mắt Di Hòa một kẻ không biết sống chết, hướng khẩu súng về phía Cố Hiểu Khê.
Khi ấy, anh không chút suy nghĩ, bóp cò giết hắn ngay tức khắc.
Nhờ có Di Hòa, Cố Hiểu Khê thoát khỏi cái chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê nghe thấy tiếng súng phát ra ở phía cổng, khi quay lại thấy có kẻ gục xuống trước súng của Di Hòa, cả hai cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh.
Dù vậy, chuyện quan trọng đối với họ lúc này chính là hạ những kẻ không biết sống chết này trước.
Sau một lúc lâu thấy bên trong đã yên tĩnh hẵn, Cố Khuynh Nhược lấy hết dũng khí, rời khỏi xe với đôi chân vẫn đang run rẩy.
Lúc bước qua cổng, cô thấy có cả Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân.
Vừa định chạy đến bên chị gái, Cố Khuynh Nhược nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dậy từ vũng máu, dùng chút sức lực yếu ớt để chĩa súng vào Cố Hiểu Khê.
Cố Khuynh Nhược khi ấy không biết lấy đâu ra can đảm, bộ dạng không còn sợ hãi, hét lớn một tiếng: " Chị, cẩn thận.
" rồi chạy đến chắn trước miệng súng trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Một tiếng " Pằng " lớn vang lên trong trong màn đêm rợn người với dưới chân toàn là xác chết.
Uất Trì Ảnh Quân từ từ hạ súng xuống với ánh mắt của một kẻ săn mồi, kẻ kia ngay sau đó cũng ngã xuống và chết tại chỗ sau khi viên đạn xuyên vào giữa trán.
Cố Hiểu Khê ôm lấy Cố Khuynh Nhược, trước hành động nguy hiểm vừa rồi của em gái, tay Hiểu Khê run lên vì giận, nhưng lại sợ Khuynh Nhược bị thương nên đã đẩy nhẹ người cô ấy ra và không ngừng hỏi: " Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? "
" Em không sao.
" Nhìn thấy váy và mặt Cố Hiểu Khê dính không ít máu tươi, dù trong lòng Cố Khuynh Nhược kinh sợ nhưng vẫn tỏ ra bản thân mạnh mẽ.
Trước sự xuất hiện không lường trước của Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê không giấu được bất ngờ: " Tại sao em lại ở đây? "
" Là Di lão đại đưa em đến.
"
Cố Khuynh Nhược vừa nói dứt, ánh mắt của Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê theo đó cũng đổ dồn về phía Di Hòa.
Còn anh ta, sau khi Cố Khuynh Nhược nói dứt liền không chần chừ chĩa súng vào giữa trán Cố Hiểu Khê.
Cố Khuynh Nhược một lần nữa phải đứng trước miệng súng, một lòng bảo vệ chị gái:
" Anh không được làm hại chị ấy.
" Cố Khuynh Nhược hét lớn, ánh mắt mở to đầy kinh hoàng vì không nghĩ Di Hòa sẽ làm thế này với Cố Hiểu Khê.
" Cô ta không xứng để cô bảo vệ.
Cô thấy không, cô bảo vệ cô ta, trong khi cô ta thấy em gái mình đứng trước miệng súng, một chút quan tâm cũng không dành cho cô.
Để tôi nói cho cô biết Cố Khuynh Nhược, chị gái mà cô luôn yêu quý và bảo vệ, thật ra từ lâu luôn cho người theo dõi và báo lại mọi chuyện với cô ta.
" Từng câu từng chữ Di Hòa nói đều nhắm thẳng vào Cố Hiểu Khê, lại mong Cố Khuynh Nhược sớm có thể tỉnh ngộ, nhìn ra bản chất thật sự của chị gái mình.
Ánh mắt anh nhìn Cố Hiểu Khê bộc lộ mong muốn muốn giết cô ngay lúc này.
" Khuynh Nhược à, người Di Hòa muốn bắn là chị.
Em có cố bảo vệ chị chỉ khiến anh ta càng ghét chị thêm thôi.
" Cố Hiểu Khê không bác bỏ những gì Di Hòa nói về mình.
Cô nhẹ nhàng kéo người Cố Khuynh Nhược ra, sau đó nắm lấy miệng súng chĩa thẳng vào tim mình và nói với Di Hòa cũng như Cố Khuynh Nhược nghe: " Giờ thì không ai cản cậu nữa, bắn đi! "
Trước hành động ngông cuồng và tự mãn của Cố Hiểu Khê, Di Hòa tức giận đến đỏ mặt, Uất Trì Ảnh Quân lại sợ cậu ấy thật sự nổ súng nên mất bình tĩnh quát to: " Bỏ súng xuống.
"
" Uất Trì Ảnh Quân, cậu bị Cố Hiểu Khê làm cho đầu óc mê muội rồi có đúng không? Cậu vì cô ta mà trơ mắt nhìn Tống Phù Ngọc bị làm nhục, lại vì cô ta mà ngăn tôi trả thù.
Hôm nay dù có chết tôi cũng phải trả thù cho Đường Tuyết.
Người của Nhạc Thiếu Siêu đã giết người mà tôi yêu nhất, vậy thì hôm nay tôi cũng sẽ giết người mà hắn yêu nhất.
" Khuôn mặt căm giận của Di Hòa không chút né tránh Uất Trì Ảnh Quân.
Khi chuẩn bị bóp cò, giọng Uất Trì Ảnh Quân vang lên như sấm.
" Di Hòa, người mà cậu muốn giết không chỉ là người mà Nhạc Thiếu Siêu yêu nhất, cô ấy còn là người mà tôi yêu nhất.
Nếu cậu giết cô ấy, hôm nay cậu cũng đừng mong rời khỏi Bán Hải, từ đây về sau giữa hai chúng ta chính là kẻ thù không đội trời chung.
" Uất Trì Ảnh Quân nói xong, anh không màng để tâm đến sắc mặt của Di Hòa mà chỉ quan tâm đến vết thương ở cánh tay của Cố Hiểu Khê đang chảy máu và vội đưa cô vào trong.
Sau khi xử lý vết thương cho Cố Hiểu Khê, họ cùng nhau ngồi xuống và bình tĩnh nói chuyện.
" Cố Hiểu Khê, tôi có thể tha mạng cho cô, nhưng Nhạc Thiếu Siêu thì không.
" Sau những lời lúc nãy của Uất Trì Ảnh Quân, Di Hòa đã cảnh tỉnh về việc làm vừa rồi.
" Ân oán của các anh, tôi cũng không muốn xen vào.
" Cố Hiểu Khê nói xong thì quay sang nhìn em gái vẫn còn sững sờ trước những chuyện vừa xảy ra Cô nuốt nước bọt một cách nặng nhọc, cũng đã đến lúc nói hết mọi chuyện với Cố Khuynh Nhược.
" Khuynh Nhược, lúc nãy Di Hòa nói không sai.
Là chị cho người theo dõi em.
"
" Tại sao chị lại làm vậy? " Cố Khuynh Nhược không oán tránh, đôi mắt lộ ra vẻ không hiểu vì sao Cố Hiểu Khê lại làm vậy, cho đến khi nghe lời giải thích: " Chị sợ em gặp nguy hiểm, giống như chuyện Tống Phù Ngọc lần trước.
"
Không thấy Cố Khuynh Nhược trả lời, Cố Hiểu Khê cũng không còn cách nào nên nói tiếp: " Khuynh Nhược, thật ra chị cũng giống Ảnh Quân và Di Hòa, chị cũng là người trong hắc đạo." Nhìn thấy vẻ mặt em gái vẫn bình thường, cô nói tiếp: " Khuynh Nhược, chị là người trong hắc đạo, là kẻ giết người không ghê tay, em có sợ chị không? "
Cố Khuynh Nhược hạ mắt vài giây, không chút nghĩ ngợi, dịu dàng vòng tay ôm Cố Hiểu Khê, đáp lời: " Em không sợ, cho dù chị có là gì đi nữa em cũng không sợ.
"
" Vì sao chứ? Không phải em rất ghét những người máu lạnh sao? "
" Vì chị là chị của em, chị có ra sao em cũng không sợ.
Lúc còn ở thành phố Z, em vô tình nghe được chị và chị Điềm Điềm nói chuyện, khi đó em rất ngạc nhiên với những gì hai người nói, nhưng bây giờ em đã hiểu rồi.
"
" Nhưng chị à, em còn một chuyện muốn hỏi chị.
Nhạc Thiếu Siêu mà Di Hòa nói lúc nãy là ai vậy? " Cố Khuynh Nhược sau khi không còn ôm Cố Hiểu Khê, cô hỏi.
" Anh ấy là vị hôn phu của chị.
Tụi chị đính hôn với nhau lúc chị còn ở Anh Quốc.
"
" Tại sao trước nay em không nghe chị nhắc đến chuyện này với mọi người? "
Cố Khuynh Nhược nói xong, bất giác cô nhìn thấy sắc mặt Uất Trì Ảnh Quân đang xám xịt nên mọi người đã dừng chuyện này tại đây.
Còn về Di Hòa, sau khi đã xóa bỏ hiểu lầm với Cố Hiểu Khê, anh lại cảm thấy khâm phục cô nên đã hỏi: " Hiểu Khê, lúc nãy đứng trước miệng súng cô thật sự không sợ sao? Lỡ như tôi thật sự bóp cò thì sao? "
Nhắc đến chuyện đó, Cố Hiểu Khê bình tĩnh đáp: " Súng của cậu là khẩu HK4, băng đạn chỉ có 7-8 viên.
Lúc mới bước vào cậu đã bắn một viên, viên cuối cùng, cậu đã bắn kẻ sau lưng Ảnh Quân.
"
Thì ra đó là lý do dù đứng trước miệng súng Cố Hiểu Khê vẫn không chút sợ hãi.
" Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi.
Cũng không còn sớm nữa, phiền cậu đưa Khuynh Nhược về.
Hiểu Khê, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.
" Uất Trì Ảnh Quân nhìn Di Hòa và nhờ cậu ấy đưa Cố Khuynh Nhược về, sau đó đi đến và mang Cố Hiểu Khê về phòng.
Trước khi Cố Khuynh Nhược về, cô cũng không quên dặn em gái giữ bí mật chuyện của mình.
Trên đường đưa Cố Khuynh Nhược về nhà, cô nhớ đến cảnh máu me trước nhà Uất Trì Ảnh Quân rất nhanh đã được dọn sạch, không nhịn được nên hỏi Di Hòa:
" Người trong hắc đạo các anh, ai cũng máu lạnh, giết người không ghê tay vậy sao? "
" Sao cô có thể nói chị gái mình như vậy chứ? "
" Chị ấy không giống các anh.
" Cố Khuynh Nhược vội phản bác.
Di Hòa không biết nét mặt cô sẽ thế nào khi biết Cố Hiểu Khê đã từng một thân một mình giết chết năm người đàn ông khỏe mạnh.
Nhưng nếu để bọn chúng chết bằng mấy viên đạn thì quá đỗi dễ dàng rồi.
Cố Hiểu Khê khi ấy đã dùng dao và đâm từng người một, cho đến khi cả năm mất máu đến chết.
Về việc ấy, Di Hòa cũng phải rùng mình, chỉ cảm thán: " Chị gái của cô đúng là rất nhẫn nại.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...