Bước ra từ trung tâm thương mại, Cố Hiểu Khê nghĩ đến đống váy vừa mua, bất giác giữa hai hàng lông mày nhiễm một chút phiền muộn, ánh mắt lo ngại hướng đến Uất Trì Ảnh Quân.
" Anh không cần mua nhiều như vậy đâu? Một mình em sao có thể mặc hết chứ? "
" Con gái các em không phải thích quần áo càng nhiều càng tốt sao? " Vừa nói, tay anh đồng thời nắm chặt lấy tay cô.
Ảnh Quân quay sang nhìn Cố Hiểu Khê, đáy mắt dâng lên sự cưng chiều, khóe miệng anh cong lên ý cười: " Hiểu Khê, anh thật sự rất muốn chiêm ngưỡng em mặc váy.
Em không biết hôm em mặc chiếc váy kia đến khách sạn đẹp đến mức nào đâu.
"
Khi về đến Bán Hải, hai người nghe người làm báo rằng nhân viên cửa hàng thời trang vừa mang váy đến.
Ngay lập tức, Uất Trì Ảnh Quân kéo tay Cố Hiểu Khê lên phòng.
Mở cửa tủ quần áo, quả nhiên những chiếc váy cũ trước kia đã được thay toàn bộ bởi những chiếc váy mới mua, chúng đã được nhân viên cẩn thận sắp xếp vào bên trong.
Lúc này, Cố Hiểu Khê ngồi trên giường, vắt chân với dáng vẻ nhàn nhãn nhìn Ảnh Quân chăm chú chọn xem hôm nay cô sẽ mặc bộ nào để mình ngắm.
Không biết qua bao lâu, anh lấy ra một chiếc váy màu xanh ô liu cao trên gối, có phần cổ chữ V, tay dài và có thắt lưng đưa cho Cố Hiểu Khê.
" Em thay chiếc váy này cho anh xem đi.
"
Nhìn độ dài của chiếc váy rồi ngước nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của Uất Trì Ảnh Quân, dù biết bản thân cần phải thay đổi nhưng Cố Hiểu Khê có chút do dự.
Sau một lúc trong nhà tắm, Cố Hiểu Khê rụt rè bước ra.
Khoác lên người chiếc váy nữ tính nhưng nó không làm cho cô trở nên mong manh, ngược lại trông cô rất quý phái.
Hiểu Khê đứng trước gương ngắm bản thân, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối, liên tục lấy tay chỉnh phần cổ áo.
Nhưng Ảnh Quân thì ngược lại, anh rất hài lòng với diện mạo lúc này của cô.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô và nhìn thẳng vào gương, trầm trồ khen ngợi.
" Em nhìn xem, có phải rất đẹp không? "
" Thật sự đẹp sao? " Cố Hiểu Khê nghi ngại hỏi.
" Em mặc lên rất đẹp, hơn nữa bây giờ trông giống phụ nữ hơn.
"
" Vậy lúc trước em không giống phụ nữ?" Cô liếc Ảnh Quân qua gương, nhướn mày hỏi.
Anh biết mình đã quá lời, lập tức bào chữa.
" Không phải.
Lúc trước em chỉ mặc menswear, đôi khi trông em còn nam tính hơn cả anh.
"
" Hiểu Khê.
" Từ phía sau, Uất Trì Ảnh Quân chuyền ra trước cho Cố Hiểu Khê một chiếc bìa hồ sơ.
" Đây là gì? " Hiểu Khê nhìn hồ sơ trong tay, rồi ngước nhìn Ảnh Quân.
" Em mở ra xem sẽ biết.
"
Cô mở ra, bên trong là tờ giấy có dòng chữ " Giấy chuyển nhượng đất " được in đậm rõ ràng ở phía trên.
Cố Hiểu Khê tiếp tục chuyển mắt nhìn xuống bên dưới, đây là khu đất ở Thanh Thủy.
" Trong đó chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của em thôi.
"
" Anh đang nghiêm túc sao? Anh thật sự muốn tặng em khu đất này? " Cố Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào giấy nhượng đất, giọng trầm trầm hỏi lại.
" Đương nhiên là thật.
Anh còn có thể cho Hiểu Khê của anh nhiều thứ tốt hơn nữa.
" Nói dứt, Uất Trì Ảnh Quân kéo sát éo Cố Hiểu Khê vào người mình, cất giọng thâm tình.
" Ảnh Quân, anh đối với em thật tốt.
" Cô vô cùng cảm động, quay người ôm lấy cổ Ảnh Quân.
" Vậy tối nay em có thể ở lại đây với anh không? " Anh cười khẽ, hơi thở ám muội nhẹ nhàng trượt khẽ bên tai cô.
Anh đúng là rất biết cách khiến cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Đêm đó, hai người họ chỉ đơn giản là nằm ôm nhau.
Cố Hiểu Khê cảm nhận được sự bình yên lạ thường mà Uất Trì Ảnh Quân mang đến cho mình.
Căn phòng yên tĩnh nhưng cả hai không hề có cảm giác ngượng ngùng.
" Hiểu Khê, chúng ta yêu nhau được một thời gian rồi, nhưng anh phát hiện có nhiều chuyện liên quan đến em mà anh không biết.
"
" Anh muốn biết chuyện gì? "
" Lúc trước em vào hắc đạo bằng cách nào? "
" Chuyện dài lắm.
Anh muốn biết sao? " Cố Hiểu Khê ngước đầu lên nhìn Ảnh Quân, thấy anh gật đầu muốn nghe liền trở lại tư thế nằm vào lòng anh.
Cô nhìn xa xăm như nhớ lại quá khứ, giọng kể khiến anh khó đoán được cảm xúc lúc này.
" Sau khi em bị bắt cóc, ba quyết định cho em sang Anh Quốc điều trị.
Đi cùng với em là một bà nhũ mẫu.
Một đứa trẻ năm tuổi như em, vừa xảy ra chuyện lại bị đưa sang nước ngoài, bên cạnh không có lấy người thân nào.
Ở một đất nước xa lạ, em hoàn toàn không thích ứng được với thời tiết và thời gian nên thường xuyên bị bệnh.
Về nhũ mẫu, ba em mong bà ta sẽ tận tình chăm sóc cho em.
Nào ngờ qua bên Anh Quốc, ngược lại em trở thành người hầu chăm sóc cho bà ta.
Từ giặt quần áo, rửa chén,...!nếu em không làm hoặc có ý định phản kháng, bà ta sẽ đánh đập và không ngừng nhục mạ em.
Còn về tên bác sĩ điều trị, ông ta là một tên biến thái, chuyên lợi dụng em.
Em vẫn còn nhớ, có một hôm hắn định làm chuyện đồi bại với em nhưng may thay, từ phía sau có một viên đạn bay đến và ghim vào đầu hắn.
Khoảnh khắc hắn gục dưới đất, em thấy lão đại đứng cách đó không xa.
Em không biết vì sao Ngài ấy lại có mặt ở đó, nhưng em không có chút sợ hãi đối với Ngài ấy vì em biết Ngài ấy đến cứu em.
Lão đại đi đến bên cạnh, đá xác tên bác sĩ sang một góc rồi đặt khẩu súng dưới sàn.
Ông ấy lấy khăn tay lau vết máu bắn lên mặt và hỏi em có sao không.
Em còn chưa trả lời thì nhũ mầu từ phía sau, vung dao và định đâm Ngài ấy.
Khi đó em không kịp suy nghĩ, chỉ biết nếu Ngài ấy chết thì em cũng không thể sống tốt nên đã nhanh tay nhặt khẩu súng dưới sàn và bắn chết bà ta.
Sau đó em theo lão đại về căn cứ Aryeh, trở thành thuộc hạ của Ngài ấy.
Em xem đó là cách trả ơn lão đại đã cứu em.
"
Nghe lời kể của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân có thể tượng tưởng ra được những chuyện cô phải chịu đựng.
Anh đột nhiên cảm thấy tim mình bị nhéo mạnh, cũng không ngờ một đứa trẻ năm tuổi lại phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy.
" Vậy em định trả ơn đến khi nào? "
" Đến khi em không còn sống nữa.
" Cố Hiểu Khê ung dung đáp lời.
Đối với cô mà nói, Huyền Minh Thiên chính là ân nhân đã cứu cả tương lai của mình.
" Đôi lúc em đã nghĩ, nếu hôm đó lão đại không giết tên bác sĩ và bà nhũ mẫu, vậy bây giờ em sẽ như thế nào.
Có thể là một bệnh nhân tâm thần, hay một cô gái suốt ngày chỉ biết leo lên giường với đàn ông, hoặc em đã chết từ lâu.
Vậy nên em dùng cả mạng sống của mình để bảo đáp Ngài ấy cũng không có gì quá đáng.
"
Cố Hiểu Khê vừa kể vừa nhớ lại chuyện năm xưa, biểu cảm vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không một tia gợn sóng.
" Tuy đôi lúc em bị lão đại trách phạt nặng, nhưng chung quy Ngài ấy vẫn đối xử tốt với em.
Sau khi đưa em về căn cứ Ngài ấy liền cho bác sĩ tâm lý đến điều trị cho em.
Khi em trở về đây, ông ấy cũng đã cho một bác sĩ theo em trở về.
"
" Còn ba em thì sao? Ông ấy có biết những chuyện em đã trải qua không? "
Vừa nghe nhắc đến Cố Sâm, Cố Hiểu Khê mỉm cười, lại có hơi chua chát, khuôn mặt giờ đây đầy hờ hững.
" Từ lúc sang Anh Quốc, em và nhà họ Cố gần như không liên lạc.
Mỗi tháng họ chỉ gửi tiền sinh hoạt qua cho em, đến năm em 18 tuổi thì không còn gửi nữa.
15 năm ở Anh Quốc, ba chưa từng đến thăm em dù chỉ một lần.
Thậm chí em còn không nhận được bất kì lời hỏi thăm nào từ ông ấy hay tin tức từ họ, cứ như nhà họ Cố chẳng còn Cố Hiểu Khê này nữa vậy.
"
Câu cuối cùng vừa dứt, cô cười nhạt, nhẹ nhàng bác bỏ lời vừa rồi.
" À không đúng, năm em 6 tuổi, lão đại nói nhà họ Cố gửi tin qua cho em.
"
" Là tin gì? "
" Ba em kết hôn với mẹ của Khuynh Nhược.
" Sắc mặt Cố Hiểu Khê dần nguội lạnh.
" Hiểu Khê, anh xin lỗi.
Anh không cố ý khiến em kể những chuyện này và làm em buồn khi nhớ lại chúng.
" Uất Trì Ảnh Quân ôm chặt cô vào lòng ngực, hối hận khi để Cố Hiểu Khê kể những chuyện này.
" Không sao.
Vì chúng ta đang yêu nhau nên em cũng không muốn giấu anh.
Với lại, những chuyện đó với em cũng chẳng còn quan trọng nữa.
"
" Vậy tại sao em quyết định trở về Trung Quốc? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...