Trong căn phòng rộng lớn với kiểu kiến trúc Pháp, Uất Trì Ảnh Quân hai tay đặt trên đùi, các ngóc tay đan vào nhau, những khớp tay đỡ lấy gương mặt như được tạc tượng.
Ánh mắt chất chứa sự ảm đạm, đáy mắt của anh ngoài phản chiếu hình ảnh của Cố Hiểu Khê ra thì chẳng còn thứ gì khác.
Đã hơn ba tiếng trôi qua, Cố Hiểu Khê vẫn chưa tỉnh lại, Ảnh Quân cũng đã ở trong phòng hơn ba tiếng.
Lúc hay tin cô bị bắt về Bán Hải, trong lòng anh như có lửa đốt, công việc tại nước B vì vậy mà tạm gác lại.
Bên ngoài là Hắc Lang và Bạch Lang đứng đợi để chờ lệnh, còn Tống Phù Ngọc thì sắc mặt trắng bệch, tâm trạng lo lắng bất an vì chẳng biết Uất Trì Ảnh Quân sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Cố Hiểu Khê trước khi ngất đi, cơ thể cô đã chịu sự đau đớn do bị roi đánh vào, nhưng hiện tại cô cảm nhận được những đau đớn ấy dần vơi đi.
Cô còn cảm nhận được lưng mình được đặt trên một thứ gì đó rất êm và vô cùng dễ chịu.
Hiểu Khê từ từ mở mắt sau một lúc ngất đi.
Cô không nhớ mình đã ngất đi bao lâu, chỉ nhớ rằng mình đã ngất trên người của Uất Trì Ảnh Quân.
Khi Cố Hiểu Khê tỉnh lại, trước mắt cô là một căn phòng có kiến trúc kiểu Pháp, tiếp đó cô nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân đang ngồi gần nơi mình đang nằm.
Ánh mắt cả hai giao nhau, Ảnh Quân vội đến chỗ Cố Hiểu Khê, ánh mắt anh không giấu được vẻ mừng rỡ.
Anh đã ở trong phòng suốt ba tiếng chỉ để đợi cô tỉnh lại.
" Cô tỉnh rồi.
Trên người còn thấy đau chỗ nào không? " Uất Trì Ảnh Quân dáng vẻ sốt sắng chưa từng có.
" Đây là đâu? " Cố Hiểu Khê cố dùng sức để ngồi dậy, Uất Trì Ảnh Quân thấy vậy cũng giúp cô một tay.
Ánh mắt cô có chút cảnh giác, nhìn một lượt căn phòng rồi mới nhìn đến anh.
Nhận thấy trong ánh mắt của Cố Hiểu Khê có chút bất an, anh giải thích: " Đây là phòng ngủ của tôi, rất an toàn.
Giờ cô có thể yên tâm trả lời tôi được rồi chứ, trên người còn thấy đau chỗ nào không? " Dù biết Cố Hiểu Khê đã an toàn khi ở bên cạnh mình nhưng Uất Trì Ảnh Quân vẫn không thể ngừng lo lắng cho cô.
Khi được hỏi, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý vết thương đã không còn đau nữa.
Lúc nhìn xuống bên dưới, cô mới phát hiện mình đang mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, nhìn vô cùng mỏng manh.
Ngay lập tức Cố Hiểu Khê bắt lấy mền che cơ thể mình lại trước vẻ ngạc nhiên của Uất Trì Ảnh Quân.
Anh có chút bất ngờ và khó hiểu trước hành động cũng như thái độ vừa rồi của cô.
" Đây là lần đầu cô mặc váy sao? " Cố Hiểu Khê không đáp trả cũng chẳng gật đầu hay lắc đầu.
Lúc này cô chỉ có một hành động duy nhất, chính là tránh né ánh mắt cũng như câu hỏi của Uất Trì Ảnh Quân.
Thấy vậy, anh cũng đoán được câu trả lời mà không cần hỏi tiếp.
" Là anh cho người thay quần áo giúp tôi? " Cố Hiểu Khê từ từ đưa mắt nhìn đến Uất Trì Ảnh Quân, giọng nói cũng có chút ngập ngừng.
Uất Trì Ảnh Quân im lặng giây lát, sau đó mới đáp lời: " Đúng vậy.
Tôi nhờ một nữ hầu thay cho cô.
" Anh nói dối chẳng chút ngượng miệng.
Vì sợ người làm vô tình chạm vào vết thương của Cố Hiểu Khê nên Uất Trì Ảnh Quân đã đích thân dùng khăn ấm lau người và giúp cô thay chiếc váy kia ra, nhưng vì sợ cô sẽ nhìn mình bằng ánh mắt mất thiện cảm nên anh bắt buộc phải lừa cô.
Tuy chỉ không gặp Cố Hiểu Khê hơn một tháng nhưng Uất Trì Ảnh Quân cảm thấy cô đã gầy hơn trước.
Anh còn lo thức ăn ở nhà giam không đủ dinh dưỡng nên đã cho người làm ít thức ăn mang lên cho Cố Hiểu Khê.
Khi món ăn được bày ra trước mắt, cô vẫn ngồi đó mà không động vào dủ chỉ một muỗng.
Uất Trì Ảnh Quân nhìn cô, ánh mắt đầy quan tâm: " Không hợp khẩu vị của cô sao? Để tôi gọi bọn họ làm món khác.
" Anh chưa kịp gọi người vào, lại nghe giọng của cô ở sau vang lên: *" Tôi chỉ là một nghi phạm, không cần phải đối xử tốt với tôi như thế.
" *Nghe đến đây, hai mày của Uất Trì Ảnh Quân cau lại đầy khó chịu, giọng anh mạnh mẽ nhấn mạnh từng chữ: " Đối với tôi, cô không phải nghi phạm.
"
Cùng thời điểm đó, Trần Điềm Điềm đang ở nhà của mình.
Đã hơn mười hai tiếng trôi qua vẫn chưa thể liên lạc được với Cố Hiểu Khê khiến cô đứng ngồi không yên.
Điềm Điềm lo lắng không ngừng, cũng chẳng thể chỉ trông chờ vào sự giúp đỡ của James.
Sau cùng, cô quyết định gọi điện cho Nhạc Thiếu Siêu để thông báo việc Cố Hiểu Khê bị đưa đi.
Tại biệt thự của Nhạc Thiếu Siêu, anh ta vẫn chưa hay biết đến chuyện vị hôn thê của mình bị bắt nên trông vô cùng thoải mái cắt phần beefsteak thơm ngon đang nằm trên dĩa.
Một cuộc điện thoại gọi đến làm phá vỡ bầu không gian yên tĩnh của ngôi biệt thự.
Nhạc Thiếu Siêu đưa mắt liếc qua, thấy ba chữ " Trần Điềm Điềm ", anh ta chợt dừng lại.
Anh ta nghĩ, trước nay Cố Hiểu Khê và thuộc hạ của cô chưa từng chủ động liên lạc với anh, sao hôm nay lại...: " Chẳng lẽ có chuyện gì? " Nhạc Thiếu Siêu vừa nghĩ xong, anh ta trả lời điện thoại, xem Trần Điềm Điềm tìm anh có chuyện gì.
Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng không giấu được lo lắng của Trần Điềm Điềm:
" Nhạc lão đại, Cố gia bị người của Hoàng Long bắt đi rồi.
"
Nhạc Thiếu Siêu vừa nghe đến đây, mày anh cau lại đầy tức giận, hai tay siết chặt thành quyền khiến gân cũng nổi lên.
Anh gằn giọng: " Được bao lâu rồi? "
" Đã hơn mười hai tiếng.
"
" Vậy sao bây giờ cô mới báo cho tôi biết.
" Nhạc Thiếu Siêu càng không kiềm được tức giận, quát lớn Trần Điềm Điềm.
" Vì trước đó tôi đã liên lạc với bác sĩ riêng của Uất Trì lão đại, anh ta hứa sẽ giúp tôi thông báo chuyện này với Uất Trì lão đại.
" Nhạc Thiếu Siêu cố gắng kiềm nén cơn tức giận của mình.
Trước nay Cố Hiểu Khê chưa từng muốn làm phiền đến ai, dù anh có là vị hôn phu của cô cũng không phải ngoại lệ.
Vậy nên chuyện Trần Điềm Điềm không ngay lập tức báo cho anh biết cũng chẳng có gì lạ.
" Vì sao bị bắt? "
" Bọn họ nghi ngờ Cố gia và Ngài có liên quan đến vụ cướp số hàng của bang Hoàng Long nên đã đưa Cố gia đi.
"
" Cướp hàng của Hoàng Long? " Nhạc Thiếu Siêu không khỏi bất ngờ.
*" Nhạc lão đại, cho phép tôi nói một câu không biết nặng nhẹ.
Tuy chuyện này không liên quan đến Cố gia nhưng bọn chúng muốn dùng chuyện này để làm khó Ngài.
" *Nhạc Thiếu Siêu cảm thấy những gì Trần Điềm Điềm nói không sai.
Xem ra thân phận vị hôn thê của Nhạc Thiếu Siêu thật sự đã gây không ít phiền toái cho Cố Hiểu Khê.
" Cô yên tâm đi, tôi sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ Hiểu Khê.
Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.
"
" Có câu này của Ngài, tôi đã yên tâm rồi.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...