Qua vài ngày sau, Uất Trì Ảnh Quân lên máy bay tư nhân để đi đến nước B.
Trong mấy ngày qua, anh không hề nhắc đến lệnh bắt Cố Hiểu Khê cũng như số hàng đã mất.
Hôm lên máy bay, Uất Trì Ảnh Quân cứ giữ thái độ bình thản mà rời đi.
Vì tình hình ở nước B mấy năm nay khá tốt nên anh muốn mở rộng địa bàn tại đây.
Chuyến đi lần này để anh tự mình quan sát tình hình nên mất ít nhất cũng là hai tuần.
Đi theo Uất Trì Ảnh Quân đến đây chỉ có hai người, là Hắc Lang và James.
Trái ngược với anh, Tống Phù Ngọc lại đứng ngồi không yên nếu Cố Hiểu Khê vẫn chưa bị bắt về Bán Hải tra hỏi.
Uất Trì Ảnh Quân vừa đi được hai ngày, cô ta đã không chịu nổi, tự động dẫn người đi bắt Cố Hiểu Khê.
Tại Cố thị, Cố Hiểu Khê đang làm việc thì nghe bên ngoài có tiếng ồn.
Còn chưa kịp ra xem, cửa phòng làm việc đã bị mở toang hoác.
Tống Phù Ngọc với khí thế hùng hồn, theo sau cô ta là bốn tên thuộc hạ của Hoàng Long.
Cố Hiểu Khê vẫn ngồi đó, chỉ là tay đã dừng làm việc, đưa mắt nhìn năm người họ một lượt bằng cặp mắt dò xét để đánh giá.
Từ bên ngoài, Trần Điềm Điềm và một nữ nhân viên chạy vào.
Trần Điềm Điềm lập tức di chuyển đến nơi Cố Hiểu Khê đang ngồi, còn nữ nhân viên kia vô cùng lúng túng, ấp úng nói:
" Xin lỗi Cố tổng, tôi không thể ngăn bọn họ.
"
" Còn không gọi bảo vệ.
" Trần Điềm Điềm nói với nữ nhân viên kia, nhưng lại đang trừng mắt nhìn Tống Phù Ngọc.
" Bảo vệ cũng bị bọn họ đánh gục bên dưới.
" Nữ nhân viên vừa nói vừa không giấu được sự sợ hãi.
" Cô ra ngoài đi.
" Cố Hiểu Khê vẫn giữ điềm tĩnh, nói với nhân viên.
Đến khi cửa phòng hoàn toàn được đóng lại, Cố Hiểu Khê mới lên tiếng hỏi: " Cô dẫn người đến đây làm gì? "
Tống Phù Ngọc nhìn Cố Hiểu Khê, giọng nói cùng ánh mắt tra hỏi đầy gắt gao: " Cố đại tiểu thư, xin hỏi buổi tối của bốn ngày trước cô đã ở đâu? "
*" Cô làm náo loạn Cố thị cũng chỉ để hỏi tôi câu này? " *Cô Hiểu Khê vừa nói xong, cô nhìn Tống Phù Ngọc bằng ánh mắt sắc lẹm, giọng cũng đã lạnh đi mấy phần.
" Cố đại tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ số hàng bị mất của Hoàng Long.
Mong cô theo chúng tôi về điều tra.
"
" Theo cô về điều tra? Cô là cảnh sát chắc? " Trần Điềm Điềm lúc này không nhịn được trước thái độ vô lễ của Tống Phù Ngọc dành cho Cố Hiểu Khê.
Tống Phù Ngọc liếc Trần Điềm Điềm, bỏ ngoài tai những lời vừa rồi của cô.
Cô ta xoay người, ra lệnh cho những tên thuộc hạ kia: " Mau đưa Cố đại tiểu thư đi.
"
Trước tình cảnh này, Trần Điềm Điềm chẳng thể nào đứng yên được nữa.
Hai người đàn ông lực lưỡng tiến đến, thái độ vô cùng hung hãn.
Điềm Điềm lập tức di chuyển ra phía trước, ngăn cản bọn chúng đưa Cố Hiểu Khê đi.
Cố Hiểu Khê nghe những lời Tống Phù Ngọc nói liền cười lạnh một tiếng.
Cô đứng dậy, chạm vào vai của Trần Điềm Điềm như ra hiệu cho cô ấy yên tâm, sau đó không nói lời nào và đi theo người của Hoàng Long.
Nhìn theo bóng lưng của Cố Hiểu Khê khi rời đi, Trần Điềm Điềm không khỏi lo lắng.
Cô tự tránh bản thân chẳng thể bảo vệ được cho Hiểu Khê, nhưng điều quan trọng ngay lúc này chính là nhanh chóng cứu người.
Không suy nghĩ nhiều, Trần Điềm Điềm lấy điện thoại, gọi điện ngay cho James.
Tại nước B, James đang ngồi cùng Uất Trì Ảnh Quân, điện thoại đặt trên bàn không ngừng kêu lên.
Dòng tên Trần Điềm Điềm vừa hiện lên, anh lập tức cầm điện thoại chạy ra nơi ít người rồi nghe máy.
*" Tôi nghe đây.
" *James không giấu được sự vui mừng trong giọng nói của mình, cho đến khi anh nghe được giọng của Trần Điềm Điềm.
" James, Tống Phù Ngọc dẫn người đến Cố thị làm loạn, sau đó đưa Cố gia đi rồi.
" James nghe được sự lo lắng của Trần Điềm Điềm, anh nhanh chóng trấn an cô: " Cô yên tâm, tôi sẽ báo lại với lão đại, Cố gia sẽ không sao.
"
Trần Điềm Điềm nghe vậy cũng không thể bớt lo lắng, chỉ khi nhìn thấy Cố Hiểu Khê bình an thì cô mới thật sự yên tâm.
Nhưng cô cũng không vì vậy mà quên cảm ơn James.
Khi cuộc gọi kết thúc, trong lòng James có chút hụt hẫng.
Nhưng không sao.
Nếu sau này Trần Điềm Điềm không gọi điện cho anh thì tự anh sẽ gọi điện cho cô.
James quay lại bàn, anh lập tức bẩm báo: " Lão đại.
"
" Chuyện gì? " Uất Trì Ảnh Quân lúc này vẫn chưa hay biết chuyện Tống Phù Ngọc dẫn người đến bắt Cố Hiểu Khê nên bộ dạng anh có chút bình thản.
Một tay nâng ly espresso, tay còn lại cầm tờ báo, giọng không chút cảm xúc.
" Thuộc hạ vừa nhận được tin Tống Phù Ngọc mang Cố gia đi.
" Uất Trì Ảnh Quân lúc này chợt khựng lại.
Tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng như có cơn sóng không ngừng cuộn trào.
" Đưa Cố Hiểu Khê về Bán Hải điều tra cũng không có gì là không phải.
" Nói rồi, Uất Trì Ảnh Quân tự thấy như trái với lòng mình.
Anh một lần nữa khựng lại khoảng vài giây, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho Hắc Lang.
" Lão đại.
" Hắc Lang lập tức có mặt.
" Truyền lệnh của tôi, căn dặn Tống Phù Ngọc và tất cả những kẻ khác: Không ai được dụng hình với cô ấy.
Vài hôm nữa tôi sẽ về.
" Hắc Lang lập tức nhận lệnh.
Nhưng chính cậu ấy cũng không hiểu, không dụng hình thì tra bằng cách nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...