Đêm đó trên giường, Uất Trì Ảnh Quân vừa ôm Cố Hiểu Khê vào lòng, trong đầu nghĩ đến những chuyện cả hai đã trải qua đến khi có thể ôm cô thế này, vượt qua chúng thật không phải chuyện đùa.
Nhìn lại những kỷ niệm đẹp của cả hai, trái tim anh bất giác trào dâng sự hạnh phúc, tuy vậy, vẫn còn một chuyện khiến Ảnh Quân phải đắn đo.
Anh đưa mắt nhìn Hiểu Khê, thấy cô đang lim dim ngủ nên nhỏ giọng, nói bên tai:
" Hiểu Khê, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé.
"
" Hả? " Vì buồn ngủ nên Cố Hiểu Khê nghĩ rằng mình nghe lầm.
Cô " hả " lên một tiếng đầy bất ngờ, rồi ngước nhìn ý muốn anh nói lại.
" Lúc chúng ta kết hôn, em đang mang thai Tư Siêu nên chỉ có thể ở Bán Hải.
Giờ sinh cũng sinh rồi, chúng ta đi chơi nhé.
"
" Nhưng Tư Siêu vẫn còn nhỏ, anh đợi đến khi con một hoặc hai tuổi có được không? "
" Em đừng lo, chúng ta có thể nhờ ba mẹ trông thằng bé một thời gian mà, không sao đâu.
"
Trước câu trấn an của Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê cũng xem như không còn gì để lo lắng.
Sáng hôm sau, Cố Sâm và Huyền Diệp đến thăm Huyền Tư Siêu, được dịp ấy, Ảnh Quân mời hai người vào phòng để nói chuyện.
" Hai đứa có chuyện gì muốn nói với ba mẹ thế? "
" Dạ, chúng con định nhờ ba mẹ chăm sóc Tư Siêu một thời gian để con và Hiểu Khê đi tuần trăng mật.
"
Nghe đến chuyện chăm sóc Huyền Tư Siêu, Huyền Diệp vô cùng hớn hở, không chút chần chừ mà đồng ý ngay.
Lúc bà nhìn thấy Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê nắm tay đầy mặn nồng, lại phát hiện một vết đỏ ở trên vai cô ấy, bà cười thầm một tiếng, biết rằng cả hai đã làm hòa với nhau.
" Hai đứa đi hưởng tuần trăng mật cũng tốt.
Nhưng Tư Siêu vẫn còn nhỏ, chưa đến lúc có em đâu.
"
Huyền Diệp nói xong, hai má Cố Hiểu Khê đã ửng đỏ vì xấu hổ.
Bẵng đi một thời gian, ngày Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê đi hưởng tuần trăng mật cũng đã đến.
Sáng sớm hôm ấy, vì háo hức cho chuyến đi nên Ảnh Quân đã thức từ sớm và kiểm tra thật kĩ mọi thứ trước khi chuyến đi khởi hành.
Trước giờ đến sân bay tầm ba tiếng, anh đi đến trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ lên mặt cửa và ôn hòa nói:
" Hiểu Khê à, em đừng tắm quá lâu nhé.
"
Vừa dứt lời, Cố Hiểu Khê từ bên trong phòng tắm bước ra.
Trước nhan sắc mỹ miều, đôi mắt xanh hút hồn cùng vẻ đẹp thanh lịch, quý phái của cô trong chiếc váy midi, Uất Trì Ảnh Quân khó mà cưỡng lại được.
Anh dang tay ôm lấy cô vào lòng, nhỏ giọng bên tai đây tà mị:
" Em có muốn dời lại nửa tiếng hoặc một tiếng sau hẳn đi không? "
Cố Hiểu Khê không đáp lại anh, chỉ đấm nhẹ vào ngực rồi xuống dưới nhà.
Bên dưới lúc ngoài có Cố Sâm và Huyền Diệp thay nhau chơi đùa với Huyền Tư Siêu thì Cố Khuynh Nhược cũng có mặt.
Cố Hiểu Khê từ trên lầu bước xuống, cô tiến đến chỗ con trai, trước khi rời đi cũng có chút không nỡ.
" Tư Siêu à, con ở nhà phải ngoan có biết không.
Ba và mẹ đi chơi sẽ mua quà cho con.
"
Huyền Tư Siêu nghe mẹ nói thế, cậu bé còn cười với cô và đưa tay vuốt vuốt mặt mẹ.
Hành động của cậu bé khiến Cố Hiểu Khê càng không nỡ bỏ lại con ở nhà, nhưng lúc này cũng đã đến giờ cả hai phải rời đi.
Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng với vẻ sang trọng từ lâu đã chuẩn bị xong để đưa Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê ra sân bay.
Khi hai người họ ra khỏi cửa, Huyền Tư Siêu đã ngủ trên tay Huyền Diệp nên bà đã cùng một người làm đưa cậu bé trở về phòng.
Song, lúc Cố Hiểu Khê ra đến xe, ngực cô đột nhiên đau nhói khiến cô phải ôm nó với vẻ mặt đau đớn.
Nhìn cô ôm ngực với vẻ khó chịu, Ảnh Quân hoảng hốt ôm lấy cô, lo lắng hỏi:
" Em không sao chứ? "
Cô còn chưa kịp đáp lời, từ trong biệt thự vang lên một tiếng động lớn, kinh động đến cả hai.
Nhìn theo hướng phát ra tiếng động, Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân thấy Cố Sâm cùng với Cố Khuynh Nhược chạy lên lầu, cả thuộc hạ cũng thế.
Ngay lúc này, cô nhớ đến mẹ mình đã bế Tư Siêu lên phòng, nghĩ đến đây, Cố Hiểu Khê ngay lập tức chạy vào trong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...