Trong lúc Huyền Diệp khuyên nhủ Cố Hiểu Khê, Cố Sâm và Uất Trì Ảnh Quân đã xuống dưới sân của bệnh viện.
Hai người đàn ông cùng nhau đi dạo, Cố Sâm liếc thấy sắc mặt ủ rũ của con rể, ông cũng thở nhẹ một hơi.
" Ảnh Quân à, để ba kể con nghe chuyện này nhé.
"
Anh ngước nhìn Cố Sâm, lại thấy ánh mắt ông nhìn về một hướng xa xăm, sau đó tiếp tục nói.
" Trước khi cả gia đình ta được đoàn tụ, Hiểu Khê cũng đối xử với ba lạnh nhạt như thế.
Con bé dành cho ta sự kính trọng, nhưng lại chưa từng gần gũi.
Có lúc, ba oán trách ông Trời cho ba địa vị nhưng lại không cho ba ở cạnh những người mà ba yêu thương, cũng có lúc ba oán trách con bé vì những chuyện ba làm đều muốn tốt cho nó.
Cho đến một ngày, ba phát hiện có rất nhiều chuyện, đến lúc nhìn lại, đúng hay sai đều không còn quan trọng nữa.
"
Trước lời kể của Cố Sâm, Uất Trì Ảnh Quân gật gật đầu như đã nghiệm ra được vài điều.
Không lâu sau, Cố Hiểu Khê xuất viện.
Ngày cô trở về, trước cửa bệnh viện xuất hiện một hàng dài những chiếc xe sang trọng khiến các bệnh nhân và bác sĩ phải trố mắt.
Trên đường về Bán Hải, chiếc xe hộ tống Cố Hiểu Khê ngoài có cô thì còn có Uất Trì Ảnh Quân ngồi bên cạnh và Huyền Diệp ngồi đối diện.
Huyền Tư Siêu ngoan ngoãn ngủ trên tay bà, còn ba mẹ cậu nhóc thì im lặng suốt đường về, mỗi người nhìn về một hướng.
Từ sau khi trở về, Cố Hiểu Khê dồn hết sự ân cần dịu càng của mình cho đứa con trai bé nhỏ, song lại chẳng bận lòng với người đầu gối tay ấp của mình.
Một buổi tối, khi Huyền Tư Siêu đã ngủ ngoan trong nôi, Cố Hiểu Khê ngồi ngay cạnh cửa sổ, đôi mắt ưu tư nhìn ra bên ngoài một lúc lâu.
Khi đã là nửa đêm, Uất Trì Ảnh Quân làm việc trong phòng lúc này cũng thấy buồn ngủ.
Anh ngước nhìn đồng hồ trên bàn, kim ngắn lúc này đã dừng ở số mười một.
Không còn sớm nữa, có lẽ Hiểu Khê cũng đã nghỉ ngơi rồi, nghĩ đến đây, gương mặt anh bỗng ỉu xìu.
Đứng trước cửa phòng ngủ, thấy đèn bên trong đã được thay bằng đèn ngủ, Ảnh Quân thận trọng mở cửa bước vào.
Thế nhưng cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy Cố Hiểu Khê ngồi ngay bên chỗ cửa sổ, anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng, vừa bước đến chỗ cô ấy vừa lo lắng hỏi.
" Sao em vẫn chưa ngủ thế? Em không ngủ được à? "
Cố Hiểu Khê thở một hơi dài, đầu hơi cúi xuống song vẫn lộ ra nét mặt buồn bã.
" Không phải, tôi chỉ muốn ngồi đây một chút thôi, không ngờ lại thành ngồi suốt mấy tiếng.
"
Ảnh Quân đi đến đóng cánh cửa lại, đồng thời nói với vợ.
" Đừng ngồi đây nữa, buổi tối nhiều gió, em đừng để bị lạnh.
Anh đưa em về giường.
"
Đến khi quay người lại, anh thấy cô đã lẳng lặng trở về giường.
Đến bên giường, Cố Hiểu Khê chợt dừng lại, đầu hơi quay ra sau, hỏi ai kia.
" Anh làm gì thế? "
Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt cơ thể Hiểu Khê, đặt cằm trên vai cô.
Nhân lúc cô không chú ý, hai tay anh di chuyển lên phía trên, nhanh chóng cởi được chiếc cúc áo đầu tiên.
Rất nhanh, ý định của Ảnh Quân bị Hiểu Khê phát giác, vừa giữ được tay thì bị đối phương đặt dưới thân thể cường tráng.
" Hiểu Khê...!" Tiếng gọi bên tai đầy mê người, hành động lại quyến rũ đến khó cưỡng làm Cố Hiểu Khê nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Khi ấy, thời gian đối với hai người họ như ngưng động lại.
Uất Trì Ảnh Quân đặt lên môi Cố Hiểu Khê một nụ hôn.
Vốn nghĩ đó chỉ là nụ hôn bình thường, nhưng anh càng hôn lại càng sâu, mà lúc này hai tay cô bị giữ sang hai bên, thế nên có muốn đẩy đối phương ra cũng chẳng được.
Vì Hiểu Khê không thể chống cự, Ảnh Quân lại hôn ngấu nghiến.
Bỗng chốc, đôi môi anh trượt dài xuống bên dưới, lướt trên da cổ trắng mịn không tì vết của ai kia.
Môi anh di chuyển đến chỗ nào, chỗ đó đều xuất hiện dấu hôn.
Lâu ngày tiếp xúc với da thịt, khó trách trong lòng Uất Trì Ảnh Quân lại cảm thấy hưng phấn.
Còn Cố Hiểu Khê lúc này khó khăn kiềm nén tiếng rê rỉ, chỉ sợ sơ ý lại làm Huyền Tư Siêu tỉnh giấc.
Sau một lúc mân mê cơ thể Cố Hiểu Khê, Ảnh Quân không kiềm chế được nữa.
Anh ngồi dậy, vừa định cởi chiếc áo ngủ thì cả hai bỗng giật mình trước tiếng khóc của Huyền Tư Siêu.
Nghe tiếng khóc của còn, người làm mẹ như cô không thể không sốt sắng.
" Mẹ đây, Tư Siêu ngoan, đừng khóc nữa.
" Cô vừa nói, tay vừa gài lại chiếc cúc áo bị ai kia tháo.
Song, ngay khi vừa ngồi dậy liền bị Ảnh Quân ngăn lại.
" Em nghỉ ngơi đi, để anh dỗ con cho.
"
Không đợi Cố Hiểu Khê kịp phản ứng, Uất Trì Ảnh Quân đã đi đến và bế Huyền Tư Siêu ra khỏi nôi.
Nhìn anh thuần thục dỗ con nín khóc và ru con ngủ, Hiểu Khê không kiềm được mà cười lên một tiếng, thầm cảm thấy hạnh phúc trong lòng.
Sau một lúc để Huyền Tư Siêu ngủ lại, Ảnh Quân đặt con trở lại nôi.
Khi anh quay đầu để nhìn xem vợ mình thì thấy cô cũng đã ngủ từ lúc nào.
Anh bước đến bên giường, chỉnh lại tư thế để cô nằm vào lòng mình rồi đắp chăn cho cả hai.
Ảnh Quân vuốt lọn tóc che đi gương mặt xinh đẹp của Cố Hiểu Khê, nhớ đến lúc nãy, nếu không phải vì Tư Siêu khóc thì có lẽ...!Nghĩ đến đây, anh thở hắt ra một hơi, song lại cười một cách hạnh phúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...