Trước đó một ngày, Uất Trì Ảnh Quân nhận được lời mời của bang Tiger.
Họ muốn mời anh sang Mã Lai để chúc mừng tân bang chủ.
Mỗi lần sang nước ngoài, Uất Trì Ảnh Quân sẽ dùng phi cơ riêng của mình.
Nhưng sau khi nhận được thư mời thì lập tức có điện thoại từ bên Mã Lai gọi đến.
" Uất Trì lão đại, chắc Ngài đã nhận được thư mời rồi.
Ngày hôm đó, chúng tôi sẽ chuẩn bị riêng trực thăng đưa Ngài sang Mã Lai, nhưng mà...!"
" Nói đi.
"
" Là thế này, ngày hôm đó không biết Ngài có thể để người của bang Aryeh đi cùng không? " Người gọi điện vừa nói xong, trong lòng hồi hợp chờ câu trả lời từ Uất Trì Ảnh Quân.
*" Được.
" *Uất Trì Ảnh Quân nghĩ một lát, sau đó đáp lời.
" Bang Aryeh sao? " Di Hòa nghe xong, mặt liền hiếu kỳ.
Theo như Di Hòa biết, Aryeh là một bang phái hùng mạnh nhất ở Anh Quốc, nắm trong tay quyền quyết định sự phát triển của tất cả các bang phái khác ở Anh.
Tuy nhiên, người đứng đầu của Aryeh trước nay chưa từng lộ diện, cũng chưa xuất hiện ở bất kỳ buổi tiệc nào của giới hắc đạo.
Di Hòa nghĩ, người được cử đi lần này nhất định là thuộc hạ có quyền lực nhất trong Aryeh.
Anh cũng muốn biết dáng vẻ của người đó như thế nào.
Qua vài ngày sau cũng đã đến ngày đi Mã Lai.
Ngày hôm ấy, Hắc Lang và Bạch Lang không cùng Uất Trì Ảnh Quân sang Mã Lai.
Một mình anh đứng chờ tại sân bay trực thăng, điếu thuốc trên tay cũng sắp hút hết nhưng chưa thấy người của bang Aryeh đến.
Uất Trì Ảnh Quân hút một hơi rồi nhả khói, anh nheo mắt nhìn thành phố dưới chân mình.
Ngay lúc này, phía sau anh phát ra tiếng bước chân, anh vốn không quan tâm cũng chẳng định quay ra xem thuộc hạ Aryeh như thế nào.
" Xin lỗi, vì có chút việc nên tôi đến trễ.
" Cố Hiểu Khê một mình xuất hiện tại sân bay trực thăng, cứ ngỡ Uất Trì Ảnh Quân đang đứng đợi, cô ngại ngùng nói.
Uất Trì Ảnh Quân quay đầu lại sau khi phát hiện giọng nói này rất quen thuộc.
Nhìn thấy Cố Hiểu Khê, anh có chút ngạc nhiên.
Tuy anh biết Cố Hiểu Khê ngoài tiếp quản Cố thị và kinh doanh quán bar nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc cô là người trong hắc đạo.
" Không sao, tôi cũng vừa mới đến.
" Uất Trì Ảnh Quân sau đó dửng dưng nói.
Cố Hiểu Khê đi đến, đứng bên cạnh anh.
Cả hai đều không ngờ được bang chủ của Tiger sắp xếp cho họ đi cùng một chuyến.
Tuy vậy, mặt họ vẫn tỏ ra điềm tĩnh, lịch sự cười chào hỏi nhau.
" Nhìn không ra Cố đại tiểu thư là người trong hắc đạo.
"* Cố Hiểu Khê cười lên một tiếng, sau đó đáp: " Có những chuyện không phải nhìn là biết được.
"*
Cả hai sau đó đứng im lặng hồi lâu, không nói thêm lời nào.
Lát sau, trực thăng bên Mã Lai cũng đã đến.
Chiếc trực thăng vừa đáp xuống, Uất Trì Ảnh Quân đã đưa tay mời Cố Hiểu Khê lên trước.
Cô vừa bước chân lên trực thăng, ngay lập tức đặt chiếc túi xách Hermes của mình ngay bên cạnh.
Cố Hiểu Khê được lão đại cử sang Mã Lai dự tiệc.
Trần Điềm Điềm lại được cô cử qua Mã Lai trước một ngày để xem xét tình hình bên đó.
Trực thăng cất cánh, Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê ngồi ngay bên cạnh nhau, vậy mà chẳng ai nói tiếng nào.
Cố Hiểu Khê tranh thủ thời gian bay đến Mã Lai nên định ngủ một chút.
Mấy ngày nay vì công việc ở Cố thị, Cố Hiểu Khê đã thức trắng hai ngày.
Vậy nên, cô vừa nhắm mắt đã ngủ ngay.
Uất Trì Ảnh Quân ngồi ngay bên cạnh đọc tạp chí, khi vô tình liếc mắt sang bên cạnh để nhìn Cố Hiểu Khê lại thấy cô đang ngủ.
Anh đặt quyển tạp chí xuống, cố gắng rút ngắn khoảng cách của hai người, sau đó để đầu của cô tựa vào vai mình, như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn.
Uất Trì Ảnh Quân sau đó bất chợt nhận ra, từ lúc nào anh lại muốn ở gần Cố Hiểu Khê đến vậy.
Mỗi lần gặp Cố Hiểu Khê, anh lại thấy vui vẻ rạng rỡ, sau đó luôn muốn được ở bên cạnh cô lâu hơn một chút.
Có những lúc, tâm trí của Uất Trì Ảnh Quân bất chợt xuất hiện hình ảnh của Cố Hiểu Khê khiến anh cũng không hiểu được.
Cất cánh được hai mươi phút, đột nhiên trực thăng rung lắc dữ dội.
Cố Hiểu Khê cũng chợt tỉnh giấc, lại phát hiện mình đang tựa đầu vào vai Uất Trì Ảnh Quân lúc nào không hay.
" Chuyện gì vậy? " Cố Hiểu Khê hỏi người lái.
" Cố gia, trực thăng gặp sự cố, hiện tại không điều khiển được nữa.
" Mặt người này trông vô cùng nghiêm trọng, đáp lại.
Phi công lái trực thăng lúc này không thể điều khiển được khiến trực thăng chỉ biết lao thẳng xuống phía dưới.
Uất Trì Ảnh Quân nhìn xung quanh, thấy phía sau có chuẩn bị dù nhảy, nhưng chỉ có hai cái.
" Ở đây có hai cái dù nhảy.
"* Uất Trì Ảnh Quân vừa lên tiếng, phi công lái trực thăng lập tức nói: " Cố gia, Người và Uất Trì lão đại hãy rời khỏi đây.
Tôi sẽ di chuyển trực thăng đi xa một chút để không làm hai người bị thương.
"*
Cố Hiểu Khê sau khi nghe cậu ấy nói vậy, hai mày cô lặp tức nhăn lại, phản bác: " Cậu điên sao? Vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết? "
" Cố gia, đừng lo cho tôi.
Người và Uất Trì lão đại là khách mời quan trọng của lão đại, tôi tuy không thể bảo vệ hai người an toàn đến Mã Lai nhưng cũng không để hai vị mất mạng ở đây.
Xin Người mau rời khỏi đây.
"
Có Hiểu Khê im lặng, sau đó Uất Trì Ảnh Quân đưa cho cô dù nhảy: " Chúng ta đi thôi.
"
*Lần này Uất Trì Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê với một cặp mắt khác.
Chưa bao giờ anh thấy cô đối xử với người khác như vậy.
Sau khi cả hai mặc xong dù nhảy, Cố Hiểu Khê không quên mang theo chiếc túi xách của mình.
Anh nhìn chiếc túi trong tay cô liền cảm thấy khó chịu, lên tiếng nói: " Đã là lúc nào rồi còn mang theo túi xách.
" *
Cố Hiểu Khê ngay sau đó đáp lại: " Nó rất quan trọng đối với tôi.
"
Trước khi Uất Tri Ảnh Quân cùng Cố Hiểu Khê nhảy khỏi trực thăng, cô quay sang nói với người phi công lái trực thăng một lời cảm ơn.
Không khó để Uất Trì Ảnh Quân nhận ra, đó là lời chân thành từ cô.
Cố Hiểu Khê nhìn xuống bên dưới là biển cả mênh mông.
Cả hai vừa nhảy xuống, trực thăng ngay lập tức cũng lao xuống biển rồi nổ một tiếng thật lớn.
Cố Hiểu Khê nhìn phi công lái trực thăng hi sinh, trong lòng không khỏi đau sót.
Cô thở một hơi dài đầy phiền muộn, quyết không để sự hi sinh của cậu ấy uổng phí.
Khi Cố Hiểu Khê giật dây để dù bung ra, lại phát hiện dù của cô đã bị rách, không cách nào bung ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...