" Ảnh Quân, em muốn anh.
"
Vị kia đơ ra mấy giây, bất ngờ không biết nên phản ứng như thế nào.
Đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Khê chịu nói chuyện kể từ khi bị tái sang chấn.
Uất Trì Ảnh Quân vui mừng khôn xiết, không thể không reo lên ngay lập tức.
" Hiểu Khê, em đã chịu nói chuyện rồi.
"
Anh vừa dứt lời, nhận lại được là ánh mắt kiên định của ai kia.
" Ảnh Quân, em muốn anh.
"
Không đợi anh kịp phản ứng, Hiểu Khê cúi đầu và tiếp tục trao cho anh nụ hôn đầy nóng bỏng.
Bàn tay cô nhanh chóng di chuyển lên trên áo anh, dùng một lực làm văng mất một lượt ba chiếc cúc áo.
Môi cô trượt dài xuống cổ, dùng chiếc lưỡi của mình chơi đùa hạt đậu nhỏ trên ngực anh.
Ảnh Quân càng nghĩ lại càng thấy không ổn, nếu cô cứ thế này thì sớm muộn gì anh cũng không kiềm được, thế nên vội ngăn cô lại.
" Hiểu Khê...!"
Cố Hiểu Khê đáp lời, song, vẫn là câu nói lúc nãy.
" Ảnh Quân, em muốn anh.
"
" Hiểu Khê, đợi em hồi phục, anh lập tức cho em.
"
" Không, em không muốn...!Tại thời điểm này, em muốn anh.
"
Cố Hiểu Khê không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với Uất Trì Ảnh Quân.
Cô trực tiếp cởϊ qυầи áo của anh ra, thứ kia vừa được thả ra thì lập tức đã ngẩng cao với cô.
Ảnh Quân đột nhiên thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Hiểu Khê, còn cô thì cười lên một tiếng, để lại một câu.
" Làm bộ làm tịch.
"
Nói dứt, cô nhẹ nhàng nắm lấy thứ nóng bỏng trong tay, sau một lúc chơi đùa bằng tay thì định đưa nó vào nơi tư mật.
Thế nhưng, ý định đó một lần nữa bị Ảnh Quân ngăn lại.
" Hiểu Khê, nếu cứ đưa vào như thế thì em sẽ đau lắm...!hơn nữa, đợi anh mang bao đã.
"
" Không cần đâu.
"
Ảnh Quân nghe thế cũng không hỏi gì thêm.
Anh đưa tay vén phần tóc của Hiểu Khê ra sau tai, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
" Là em nói đó.
"
Trong tức khắc, Uất Trì Ảnh Quân đã nằm phía trên Cố Hiểu Khê.
Tay anh trượt trên đôi chân trắng nõn rồi luồn vào bên trong.
Ngón tay vừa đưa vào nơi tư mật, chỉ một vài chuyển động đã nhanh chóng khiến ai kia như đang trên mây.
" Ảnh Quân, em muốn ở trên.
"
" Được.
"
Cứ như thế, hai người họ quấn lấy nhau đến tận nửa đêm.
Khi ấy Uất Trì Ảnh Quân định đưa Cố Hiểu Khê ra ban công để thử cảm giác mới, vừa ân ái vừa ngắm sao.
Nhưng vì ban đêm nhiều gió, lại sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của Hiểu Khê nên anh chỉ có thể cùng cô ngắm sao qua cửa kính thông ra ban công.
Anh bế xốc cả người Cố Hiểu Khê lên, thứ kia cứ thế mà đâm sâu vào bên trong, chạm trúng nơi nhạy cảm.
Vừa đến bên cửa kính, Ảnh Quân đặt Hiểu Khê xuống và xoay người cô lại.
Cơ thể phía trước cọ xát vào kính, phần ngực căn tròn cũng vì vậy mà in một lớp lên trên bề mặt.
Ảnh Quân ra sức luật động, sau đó hôn lên má cô, giọng vang sát bên tai.
" Hiểu Khê, em nhìn xem sao trên trời rất đẹp có đúng không? "
" Vậy em đẹp hơn, hay sao trên trời đẹp hơn? "
Cô nghe thế thì hơi xoay mặt ra sau, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào người phía sau, vừa kiềm nén âm thanh êm tai thì hỏi anh.
Vị kia không cần suy nghĩ, đáp ngay lại nhân cơ hội hôn cô ngấu nghiến.
" Đương nhiên là em đẹp hơn.
"
Đêm đó, cả hai đã có màn ân ái nóng bỏng đến khi Cố Hiểu Khê không còn chút sức lực nào thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
Mặt trời cũng đã lên cao, những tia nắng đầu tiên cũng chiếu xuống biệt thự Bán Hải.
Sáng hôm ấy, James đứng trước phòng của hai người họ, chầm chậm gõ lên mặt cửa.
Vì bình thường vào giờ này cô đã thức nên cậu ấy cũng không cảm thấy chuyện này sẽ làm phiền đến cô.
Cùng lúc đó ở trong phòng, Uất Trì Ảnh Quân nghe bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa thì tỉnh dậy.
Việc đầu tiên anh làm khi thức giấc là nhìn người con gái mà mình ôm chặt trong lòng, thấy vẻ mặt ngủ say của cô, anh bất giác mỉm cười.
Song, giọng James ở ngoài cũng truyền vào.
" Cố gia, Người đã dậy rồi chứ? "
Uất Trì Ảnh Quân nhìn ai kia, có lẽ vì đêm qua anh quá nhiệt tình nên đã vắt kiệt sức của cô, thế nên hiện giờ bị gọi dậy vẫn không nghe thấy.
Vì không muốn bất kì ai làm phiền giấc ngủ của cô, anh đã ngồi dậy và mặc lại quần vào, sau đó bước ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cứ nghĩ là Cố Hiểu Khê đã chuẩn bị xong, thế nhưng người đứng trước mặt cậu lúc này lại là Uất Trì Ảnh Quân, lại còn để lộ ra phần cơ bắp lực lưỡng đáng mơ ước.
James thấy anh xuất hiện trong phòng, hai mắt cậu tròn xoe đầy ngạc nhiên.
Trong lúc vô tình, cậu lỡ đưa mắt vào trong thì nhìn thấy Cố Hiểu Khê vẫn còn đang ngủ với chiếc chăn dày che đi cơ thể, bên dưới giường là quần áo của hai người họ.
Ngay lập tức, James biết điều và hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
" Dời lại thời gian điều trị đi.
"
" Dạ.
"
Ảnh Quân lạnh lùng ra lệnh xong thì quay lưng, đóng sầm cửa, bỏ mặc James vẫn còn ngơ ngác.
Quay trở lại giường, anh nhẹ nhàng nằm cạnh Cố Hiểu Khê, chậm rãi đặt đầu cô gác trên tay mình và kéo vào lòng.
Không biết bao lâu rồi, nhưng anh chưa từng thấy cô ngủ ngon thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...