Vào một ngày nọ ở Cố thị, Cố Hiểu Khê đang chăm chú xem tập hồ sơ thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vì sắp tới công ty có tham gia một dự án đấu thầu nên cô không thể lơ là, có người đến cũng không màng nhìn xem là ai.
" Vào đi.
"
Một nhân viên trong bộ váy công sở bước vào, cô mở cửa và hơi nghiêng người ra sau, cúi đầu nói với người phụ nữ theo sau mình:
" Cố phu nhân, mời bà.
"
Thái Tuyết Anh đi ngang qua cô ấy thì nhẹ nhàng mỉm cười, gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn, dáng vẻ thanh lịch đúng chuẩn một vị quý phu nhân.
Nghe cô nhân viên gọi " Cố phu nhân ", Cố Hiểu Khê lúc này liền hướng mặt lên phía trên.
Đôi mắt nhìn theo Thái Tuyết Anh đang tiến đến bàn tiếp khách và ngồi xuống, lông mày cô theo đó cũng nâng cao và cong lên.
Mọi khi ngoài Cố Sâm thì Cố Khuynh Nhược là người thường xuyên lui tới đây tìm mình, hôm nay đột nhiên Thái Tuyết Anh đến tìm khiến cô không khỏi tò mò.
" Thật hiếm khi thấy dì đến đây.
"
Thần sắc Cố Hiểu Khê không hề thay đổi, biểu cảm vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không một tia gợn sóng trước sự xuất hiện của Thái Tuyết Anh.
Tuy cô không nhìn trực tiếp về phía bà ấy, nhưng lại âm thầm quan sát và đánh giá đối phương bằng đuôi mắt.
Bà ấy đến vào giờ nghỉ trưa, song không ngờ cô vẫn đang làm việc.
Vì sợ mình sẽ làm phiền nên khi cô ấy vừa hỏi dứt thì bà đáp ngay:
" À, dì đến vì muốn cùng con đi ăn trưa.
Từ lúc con trở về và tiếp quản Cố thị, chúng ta cũng chưa từng đi ăn riêng với nhau.
"
Thái Tuyết Anh lén liếc mắt nhìn, thấy Cố Hiểu Khê chăm chú đọc tập hồ sơ nên bà đành cười nhạt rồi nói tiếp:
" Nếu con vẫn còn việc thì cứ làm đi, dì có thể ngồi ở đây đợi.
"
Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng gấp tập hồ sơ lại và đặt ngay ngắn trên bàn.
Cô đứng dậy và đồng thời đáp lời Thái Tuyết Anh: " Cũng không có gì quan trọng nữa, chúng ta có thể đi ngay.
"
Tuy nhiên rời khỏi phòng làm việc, cô đi đến chỗ làm việc của thư ký và dừng lại vài giây để căn dặn:
" Lát nữa quản lý Bạch có mang hồ sơ đến thì nhắn với cô ấy để trên bàn làm việc của tôi là được.
"
" Dạ, Cố tổng.
"
Căn dặn xong, Cố Hiểu Khê và Thái Tuyết Anh bước vào thang máy.
Cửa thang máy bên này vừa đóng thì cửa thang máy bên kia đã mở, quản lý Bạch bước ra với trên tay là hồ sơ chuẩn bị mang vào phòng.
Cô ấy đi đến chỗ thư ký, dịu dàng thông báo:
" Phiền cô nói với Cố tổng rằng tôi mang hồ sơ đến.
"
" À, Cố tổng vừa dặn tôi nếu cô đến thì cứ vào trong và đặt hồ sơ trên bàn.
"
" Được, cảm ơn cô.
"
Vào đến bên trong, theo như những gì được căn dặn, quản lý Bạch đặt ngay ngăn hồ sơ của mình bên cạnh một tập hồ sơ khác.
Cơ mà lúc chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên chững lại và quay đầu nhìn về hướng tập hồ sơ kia, từ đáy mắt lóe lên một tia khác thường.
Cùng lúc này, Thái Tuyết Anh chợt nhận ra mình đã bỏ quên chiếc kính mát trên bàn tiếp khách.
Nhưng vì cửa thang máy khi ấy mở ra, họ đã xuống đến sảnh của công ty nên bà ấy ngượng ngùng nói với Cố Hiểu Khê.
" Hiểu Khê à, có lẽ dì bỏ quên kính mát trong phòng làm việc của con rồi.
"
" Con sẽ ở đây đợi dì.
"
" Cảm ơn con.
"
Một mình quay lại phòng làm việc, lúc Thái Tuyết Anh bước vào, bà đi thẳng đến bàn tiếp khách thì thấy ngay kính mát của mình vẫn còn nằm ở đó.
Nhưng rồi đột nhiên bà nhận ra trong đây ngoài mình ra thì còn một người khác.
Một cô gái ở độ tuổi ba mươi với trang phục công sở và đang đứng ở chỗ Cố Hiểu Khê thường ngồi vào làm việc.
" Cô làm gì vậy? "
Vì trông hành động của cô ấy có phần mờ ám nên bà liền lên tiếng hỏi.
Quả nhiên khi nhận ra có người vào, quản lý Bạch giật nảy người.
Đôi môi cô ấy kịch liệt run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ vội la lên rồi nhanh chóng rời đi.
" Cố phu nhân, tôi...!tôi chỉ vào đưa hồ sơ cho Cố tổng thôi.
Tôi xin phép.
"
Nhìn theo bóng lưng của quản lý Bạch, trong lòng Thái Tuyết Anh khong khỏi nghi hoặc.
Sau khi dự án được mang đi, qua mấy ngày sau Cố Hiểu Khê ngồi trong phòng và hồi hộp chờ kết quả.
Sau một lúc, thư ký từ bên ngoài chạy vào thông báo.
Nhìn dáng vẻ sốt sắn của cô ấy, cô cũng không lo lắng cho kết quả quá nhiều vì từ trước đến nay những dự án của Cố thị hầu như chưa từng bị từ chối.
" Thế nào? Họ đồng ý hợp tác với chúng ta chứ? "
Thư ký thở mạnh và dồn dập, cố gắng chậm rãi đáp lời:
" Cố tổng, tôi vừa nhận được kết quả từ công ty đối tác.
Họ đồng ý hợp tác với bên đối thủ.
"
Cố Hiểu Khê hoàn toàn bị sốc khi nghe tin này.
Mặt mày cô trở nên nghiêm trọng, không biết vì sao dự án của mình lại bị từ chối.
" Cô có hỏi họ lý do vì sao lại từ chối Cố thị không? "
" Lúc đầu họ cũng không chịu nói lý do, nhưng sau đó tôi nghe ngóng được rằng các chi tiết trong bảng kế hoạch của bên đối thủ khá giống với ta, nhưng giá lại thấp hơn hai lần.
"
Thư ký vừa nói dứt, từ bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa và có người thông báo:
" Cố tổng, các vị lãnh đạo muốn gặp cô ngay lúc này, họ đang đợi cô ở phòng họp.
"
" Tôi biết rồi.
"
Thời gian trong phòng họp chính là thời gian Cố Hiểu Khê gần như không thở nổi trước áp lực mà các vị lãnh đạo đặt cho mình.
Cô vì dự án này mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, bây giờ lại bị đối thủ cướp mất một cách dễ dàng như thế khiến cô không thể cam tâm ở yên một chỗ.
" Cố tổng, dự án này từ đầu đến cuối là do cô phụ trách.
Bây giờ dự án bên đối thủ lại giống với bên chúng ta, cô có gì muốn nói với chúng tôi chứ? "
" Ngài nói vậy cũng không phải.
Đúng là dự án này do cô ấy phụ trách, nhưng chẳng lẽ cô ấy lại ngốc đến mức bán đứng Cố thị, bán đứng chính tâm huyết của mình và công lao gầy dựng của ba mình.
"
" Thế chẳng lẽ công ty có nội gián? "
Các vị lãnh đạo cứ như thế không ngừng sôi nổi và hỏi nhau vì sao dự án của công ty đối thủ giống với dự án mà Cố Hiểu Khê chuẩn bị rồi lại chuyển sang bàn về nội gián.
Trước những lời chỉ trích và phê bình vì sự bất cẩn của mình, Cố Hiểu Khê sau một lúc im lặng thì hùng hồn tuyên bố với họ.
" Cố thị vì dự án này đã bỏ ra rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng lại vì sự bất cẩn của tôi mà để mất dự án vào tay đối thủ.
Với tư cách là người điều hành, tôi xin cam đoan trong 10 ngày sẽ tìm ra được kẻ gây ra tổn thất cho công ty.
"
Một vị lãnh đạo lớn tuổi với vẻ gương mặt nghiêm nghị nghe cô nói thế thì lên tiếng hỏi:
" Thế nếu trong 10 ngày mà cô vẫn chưa tìm được nội gián thì thế nào? "
"Tôi sẽ rời khỏi Cố thị, không bao giờ đặt chân vào đây dù là nửa bước.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...