Một vài ngày sau, Cố Hiểu Khê đang trong phòng làm việc thì bất chợt nhận được thông báo từ điện thoại.
Cứ ngỡ là Uất Trì Ảnh Quân lại muốn gặp mặt, nhưng hóa ra không phải.
Đó là thông báo nhắc nhở cô sắp đến kỳ kinh nguyệt.
Hiểu Khê nhìn điện thoại một lúc, cô đột nhiên nhớ đến tháng trước kỳ kinh nguyệt không đến, mà dạo gần đây bụng dưới lại thường đau âm ỉ.
Dù mỗi lần ở cạnh Uất Trì Ảnh Quân, cô đều sử dụng thuốc tránh thai sau khi rời đi nhưng chính cô cũng biết có một vài trường hợp thuốc sẽ mất tác dụng.
Trong nhà vệ sinh, cô cầm trên tay chiếc que thử thai mình vừa sử dụng và che kết quả lại, một phần cũng là do hồi hộp nên chưa dám nhìn.
Ngón tay cô từ từ di chuyển khỏi chỗ hiện kết quả, trong trạng thái trái tim đập dồn dập, môi cô không ngừng lẩm bẩm:
" Chỉ là trùng hợp thôi, sao mình có thể mang thai chứ.
"
Đến khi ngón tay hoàn toàn rời khỏi chỗ hiện kết quả, Cố Hiểu Khê đờ đẫn cả người.
Là hai vạch!
Phải đến mười phút sau Hiểu Khê mới lấy lại được tinh thần.
Cô vội xem lại chỗ hướng dẫn sử dụng, biết đâu mà mình nhớ nhầm.
Nhưng không! Trong đó ghi rất rõ ràng rằng, nếu mang thai thì que sẽ hiện hai vạch.
Nhận được kết quả, cô từng bước lê lết đứng trước bồn rửa mặt, một lần nữa rơi vào trạng thái thẫn thờ suốt mười phút.
Tại nhà Hoàng Mễ, thời điểm đó bà ấy đang chuẩn bị bửa tối thì bên ngoài có người bấm chuông không ngừng.
Tiếng chuông cứ kêu lên làm bà vô cùng khó chịu, vì vậy chỉ đành tắt bếp rồi vội chạy ra xem là ai.
Cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy người tìm mình là Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ cũng không tỏ ra kinh ngạc.
" Melanie, không phải ngày mai mới là ngày trị liệu sao? "
" Tôi không thể đợi được.
"
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ nhận ra đã chuyện gì đó liền mời cô vào trong.
Ngay khi bà ấy ngồi xuống ghế, còn chưa bắt đầu quá trình trị liệu thì cô đã lấy ra chiếc que thử thai và đặt trên bàn.
" Nó hiện lên hai vạch, nghĩa là có thai sao? "
" Đúng vậy! " Hoàng Mễ liếc nhẹ chiếc que thử thai trên bàn.
Nhưng rồi chính nó cũng khiến bà ngây ngốc ra chốc lát khi nhận ra vấn đề.
Bà ấy cầm lấy chiếc que, gương mặt ngạc nhiên chuyển sang vui mừng rồi reo lên:
" Cô mang thai sao? Chúc mừng cô! "
Trước lời chúc của mình, Hoàng Mễ thấy Cố Hiểu Khê không hề thể hiện cảm xúc vui mừng khi được lên chức mẹ.
Ngược lại trông cô còn kém sắc hơn lúc bước vào đây.
" Cô sao thế? Cảm thấy không khỏe chỗ nào à? " Đối diện với bà ấy là gương mặt ngày càng nặng nề với những lo lắng bất ổn.
" Từ sau khi bị Uất Trì Ảnh Quân bắt giữ, tôi và Thiếu Siêu chưa từng quan hệ.
"
Nét mặt Hoàng Mễ theo đó cũng dần chuyển sang kinh ngạc đến tột cùng.
" Vậy đứa bé? "
" Là của Uất Trì Ảnh Quân.
"
Cố Hiểu Khê trầm ngâm một lúc rất lâu trước tiếng gọi của Hoàng Mễ.
Cô từng nghĩ chuyện giữa mình và Uất Trì Ảnh Quân chỉ cần không để lại dấu vết nào là được.
Nhưng bây giờ cô lại đang mang trong người đứa con của anh ta, sau này bụng cũng ngày một lớn, đến lúc đó làm sao giấu được nữa? Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ để cô thấy mệt mỏi và không yên lòng.
Sau khi kể lại chuyện bản thân bị Uất Trì Ảnh Quân dùng đoạn video uy hiếp, Cố Hiểu Khê ôm chặt đầu, gương mặt khắc khoải sự đau khổ, giọng bất lực vang lên:
" Hoàng Mễ, tôi...!tôi phải làm gì đây? "
Thế giới tâm hồn của cô không ngừng dậy sóng.
Trong đầu lại không thể dừng liên tưởng đến những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
" Melanie, cô bình tĩnh chút đã.
"
" Sao tôi có thể bình tĩnh chứ? Tôi biết phải nói thế nào với Thiếu Siêu đây? " Ngay lúc này Cố Hiểu Khê không chút che giấu gương mặt và giọng nói vô cùng buồn bã, bàn tay ngọc ngà cũng vô thức sờ lên bụng, nơi sinh linh bé nhỏ đang nằm trong đó rồi nói tiếp: " Tôi cũng không thể giữ lại đứa bé.
"
" Melanie à, tôi nghĩ trước hết cô nên bình tĩnh, đừng vội quyết định mọi chuyện trong lúc này.
Tôi biết cô cảm thấy có lỗi với Nhạc lão đại, nhưng theo tôi, cô nên dành thời gian suy nghĩ về chuyện có nên giữ đứa bé lại hay không.
" Hoàng Mễ vội khuyên.
" Vậy bà nghĩ Thiếu Siêu sẽ chấp nhận đứa con không phải của anh ấy chứ? "
Trước câu hỏi của cô, Hoàng Mễ cũng rơi vào trầm lặng.
Từ ngày Cố Hiểu Khê phát hiện mình mang thai đến nay cũng đã được một tuần.
Nghe theo lời Hoàng Mễ, cô không vội đưa ra quyết định về chuyện có giữ lại đứa bé hay không.
Thay vào đó suốt một tuần qua, cô cố gắng quan sát về những biểu hiện trong quá trình bản thân mang thai và phát hiện cũng không quá khác biệt so với lúc bình thường.
Và nếu như không nói thì có lẽ chẳng ai nghĩ rằng cô đang mang thai.
Dù vậy, tâm trạng Cố Hiểu Khê cũng không thể khá hơn khi trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi với Nhạc Thiếu Siêu.
Vào một buổi tối nọ, Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê đều có thời gian rảnh, thế là hai người cùng nhau xem phim.
Khi chiếu đến cảnh nhân vật nữ phát hiện bản thân mất đi đứa con mà mình đang mang thì cô cùng đau lòng.
Cố Hiểu Khê xem đến cảnh này, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi lã chã trên mặt.
Phải đến khi Nhạc Thiếu Siêu phát hiện và nhẹ nhàng lau nước mắt, cô mới chợt nhận ra là mình đang khóc.
Dẫu cho bản thân đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt nhưng giọng cô cũng đã khàn đi một phần.
" Hiểu Khê, sao em lại khóc? Em thấy không khỏe chỗ nào sao? "
" Em không sao! Em cũng không biết vì sao khi xem đến cảnh phim này em lại đau lòng đến vậy.
" Cô dùng khăn giấy che đi đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại không giấu được tâm trạng qua giọng nói của mình.
" Em xin lỗi.
Sao em lại khóc như trẻ con thế này chứ? " Cô cười lên một tiếng, lại có phần khổ sở.
Trước lời tự trách, Nhạc Thiếu Siêu bất chợt ôm Cố Hiểu Khê vào lòng.
Anh nhỏ giọng ôn nhu mà dỗ dành vợ:
" Không có gì phải xin lỗi cả.
Việc em bộc lộ cảm xúc cũng không phải là điều gì sai trái để xin lỗi.
"
Anh vừa dứt lời, cô liền ngước nhìn với đôi mắt cực kì buồn, thận trọng hỏi đối phương:
" Thiếu Siêu, nếu như một ngày nào đó em mang thai, nhưng đứa bé không phải là con của anh, vậy anh có quyết định ly hôn với em không? "
" Chỉ cần em vẫn còn ở bên cạnh anh, đứa bé có là con của anh hay không không quan trọng.
Anh nhất định sẽ xem nó như con của mình và cùng em nuôi dưỡng, nhưng anh sẽ bắt tên khốn làm chuyện có lỗi với em phải trả giá.
"
Câu trả lời đầy nhẹ nhàng của Nhạc Thiếu Siêu cũng đã cho Cố Hiểu Khê biết rằng, nếu cô giữ lại đứa bé, anh cũng không trách một lời.
Nhưng cô sẽ làm thế chứ?
" Nếu em là anh, em sẽ rất hận em.
"
Nhạc Thiếu Siêu nghe vậy chỉ cười nhẹ, bàn tay to lớn nhưng ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Cố Hiểu Khê.
" Khi em yêu sâu đậm một người, em sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người đó.
Và trước những khuyết điểm và sai lầm của người đó, em vẫn quyết định không buông tay họ vì khi đã yêu thương hết lòng thì không dễ dàng buông bỏ.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...