Tại biệt thự của Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê vẫn chưa tỉnh lại sau khi Hoàng Mễ và hai vị bác sĩ khác đến kiểm tra.
Nhận lệnh của anh, Chấn Phong tiễn hai vị kia rời đi, chỉ để mỗi Hoàng Mễ ở lại.
" Melanie chỉ bị sốt nhẹ thôi, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là được.
Dấu hôn trên cơ thể cô ấy tạm thời cũng đã được xử lý, chỉ là...!"
" Có chuyện gì nghiêm trọng hơn sao? " Nhìn thấy biểu hiện ngập ngừng của Hoàng Mễ, Nhạc Thiếu Siêu lập tức hoảng loạn.
Hoàng Mễ nhìn Cố Hiểu Khê nằm trên giường rồi thở dài, mặt ủ mày chau đáp:
" Bác sĩ phụ khoa nói rằng cô ấy bị tổn thương vùиɠ ҡíи do quan hệ quá mạnh.
"
Không biết qua bao lâu, khi Cố Hiểu Khê tỉnh lại thì trùng hợp Nhạc Thiếu Siêu cũng vừa vào đến.
Trên tay anh mang theo một chén chào gà vẫn còn nóng và tỏa ra hương thơm ngào ngạt khắp phòng.
" Em tỉnh rồi.
Nào, từ từ ngồi dậy thôi.
" Anh đặt chén chào sang một bên, vội chạy đến dìu cô tựa vào giường.
" Anh có cho người nấu cháo gà và làm món gà hầm thuốc bắc cho em, lát nữa anh sẽ cho người mang lên sau, giờ em ăn chút cháo trước đi.
" Nhạc Thiếu Siêu múc một ít cháo và không quên thổi cho nguội bớt trước khi cho Cố Hiểu Khê ăn.
" Em tự mình ăn được mà, có phải trẻ con đâu chứ.
" Nhìn anh cẩn trọng làm những chuyện nhỏ nhặt thế này, cuối cùng cô cũng nở nụ cười trên khóe miệng.
Nhạc Thiếu Siêu có vẻ chẳng hề bận tâm, nhìn Cố Hiểu Khê bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu.
" Không sao, để anh đút em.
"
Đút được vài muỗng cháo, Nhạc Thiếu Siêu cũng có chuyện cần thông báo với Cố Hiểu Khê, giọng anh thong thả ung dung, từ tốn nói:
" Lúc nãy anh có báo về nhà họ Cố chuyện em đã trở về, lát nữa họ sẽ đến thăm em.
Mấy ngày qua mọi người ai cũng lo lắng cả, nhất là ba đó.
"
Cô hơi cúi mặt xuống, vẻ mặt trầm tĩnh như có tâm sự.
Nhưng không lâu sau lại nói với vẻ bất đắc dĩ.
" Thiếu Siêu à, em vẫn chưa muốn gặp họ ngay lúc này.
"
Anh nghe vậy cũng gật gù không phản đối.
Sau khi thổi cho cháo nguội bớt và đưa đến cho Cố Hiểu Khê thì đáp lời:
" Vậy em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ xử lý chuyện đó.
"
" Nhưng em cần anh giúp một chuyện.
" Cô đột ngột đổi giọng, nhìn Nhạc Thiếu Siêu với vẻ cầu xin khiến anh không thể từ chối.
Rất nhanh sau đó người nhà họ Cố xuất hiện.
Nhưng khi nghe Thiếu Siêu nói rằng Cố Hiểu Khê đang nghỉ ngơi, Cố Sâm không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt hằn nét phong sương.
Dù vậy, biết rằng con gái bình an trở về, ông cũng yên tâm hơn rồi.
Trước khi họ định quay về, Nhạc Thiếu Siêu hỏi Cố Khuynh Nhược một cách vô thức:
" Khuynh Nhược, em có phiền nếu nói chuyện riêng với anh không? "
" Dạ? À, không sao! " Cô ấy đáp lại một tiếng.
Dù không rõ anh rễ định nói chuyện gì nhưng Cố Khuynh Nhược cũng nghĩ ít nhiều đó là chuyện của chị gái mình.
" Vậy làm phiền em ở lại đây một chút, lát nữa anh sẽ cho người đưa em về.
"
" Dạ.
"
Cố Sâm và Thái Tuyết Anh lên xe trở về nhà, còn Cố Khuynh Nhược ngoan ngoãn bước theo sau Nhạc Thiếu Siêu trên dãy hành lang dài.
Tuy cô cảm thấy không phiền trước lời đề nghị nói chuyện của anh nhưng cũng không tránh khỏi mà tò mò.
" Anh rễ, anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với em sao? "
" Là Hiểu Khê muốn nói chuyện với em.
" Nhạc Thiếu Siêu hơi xoay ra sau và đáp lời.
Vẻ mặt Cố Khuynh Nhược sững sờ, ngạc nhiên.
Không phải lúc nãy vừa nói chị cô phải nghỉ ngơi sao? Mãi nghĩ đến điều này, cô ấy không ngờ nhanh như vậy mình đã đến nơi.
Cửa phòng vừa mở ra, hiện trong đôi mắt xinh đẹp của Cố Khuynh Nhược là hình ảnh Cố Hiểu Khê ngồi tựa lưng vào thành giường.
Cô ấy không khống chế được bản thân, lập tức lao đến và ôm lấy chị gái.
Cùng lúc ấy Nhạc Thiếu Siêu cũng nhỏ nhẹ nói vọng vào:
" Hai người nói chuyện với nhau đi, anh có chút chuyện cần giải quyết trước.
"
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Cố Khuynh Nhược càng không muốn buông Cố Hiểu Khê, nhìn cô mà nước mắt rơi lã chã.
" Chị à, mấy ngày qua chị không sao chứ? Uất Trì lão đại không làm gì chị chứ? "
" Chị không sao, nhưng Khuynh Nhược à, Uất Trì Ảnh Quân không làm gì em chứ? " Cố Hiểu Khê dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên má của em gái, vẫn là giọng nói mạnh mẽ nhưng đến câu sau lại đề thấp giọng.
" Dạ? " Mày Cố Khuynh Nhược hơi chau lại, ánh mắt bình thản và trong veo tựa như nước.
" Hôm đó Uất Trì Ảnh Quân nói với chị rằng anh ta đang bắt giữ em, nếu chị không đi cùng anh ta thì em sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên chị mới bỏ đi trước khi hôn lễ hoàn thành.
"
" Chị à, người bắt em là Di Hòa.
"
Cố Hiểu Khê nghe vậy thì hơi nhướn mày, thần sắc cũng không chút thay đổi, lo lắng hỏi: " Di Hòa? Vậy em không sao chứ? Cậu ấy không làm gì em chứ? "
" Anh ấy không làm gì với em cả.
"
" Chuyện đó là như thế nào, em vẫn còn nhớ chứ? "
Cố Khuynh Nhược kể lại mọi chuyện ngày hôm đó cho Cố Hiểu Khê nghe, sau đó còn nói thêm: " Sau khi Di Hòa nói rằng Uất Trì lão đại đã đến thánh đường và đưa chị đi thì anh ấy cũng đưa em về nhà họ Cố.
Anh ấy không có ý định làm hại em.
"
Cố Hiểu Khê nhất thời không nói nên lời, khóe môi lại nở nụ cười lạnh lẽo.
Dù miệng cô cười nhưng trong lòng lại đang khóc, ánh mắt ảm đạm nhìn về một hướng và đau lòng nghĩ, hóa ra Uất Trì Ảnh Quân đã dùng trò bịp với cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...