Nhân lúc Uất Trì Ảnh Quân mất cảnh giác, Cố Hiểu Khê đã làm anh ta bị thương và nhân cơ hội ấy bỏ chạy.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần bản thân bước qua khỏi căn phòng này thì có thể thoát khỏi địa ngục, nhưng có lẽ cô đã lầm.
Khi tay cô sắp chạm đến tay vịn cửa thì một hơi lạnh lan ra khắp cơ thể, ngay sau đó, một sức mạnh to lớn kéo cô ấy vào lại bên trong và ném lên giường.
Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt Cố Hiểu Khê dưới thân mình.
Anh ta đặt tay lên cổ cô ấy, nhưng lại không dám siết mạnh vì không muốn để đối phương bị thương.
" Tôi cho em hai sự lựa chọn: Một là em nói với Nhạc Thiếu Siêu hủy bỏ hôn lễ, cả đời này cũng sẽ không gả cho cậu ta.
Hai là tôi thả em về, cho em cùng hắn kết hôn đúng như ý nguyện của em, nhưng với thân thể đầu dấu vết của tôi.
" Nói đến đây, thần sắc Ảnh Quân khẩn trương, lời cũng từ tốn mà đanh thép.
" Cho dù hôm nay anh có làm gì tôi, tôi vẫn sẽ gả cho Thiếu Siêu.
"
Chỉ một câu này của Cố Hiểu Khê, đáy mắt anh ta liền hiện lên sự lạnh lùng và thất vọng.
" Em nóng lòng muốn được gả cho cậu ta đến vậy sao? Vậy tôi cũng muốn xem cậu ta có còn muốn cưới người đã bị tôi động qua hay không.
" Anh ta nói tiếp: " Cố Hiểu Khê, em thích chơi trò mạnh bạo có phải không? Vậy tôi sẽ ở đây và từ từ chơi với em.
"
Dứt lời, ánh mắt chiếm hữu của Uất Trì Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê.
Mặc cho cô liên tục chống cự và gào hét, anh ta vẫn không hề có ý định dừng lại.
" Chúng ta ngay từ lần đầu đã là sai lầm rồi, anh đừng để sai càng thêm sai có được không? "
Uất Trì Ảnh Quân cười khì một tiếng, đáp trả bằng thái độ nhẹ tênh:
" Nếu đã sai ngay từ đầu thì sai thêm lần nữa có là gì! "
Suốt thời gian Cố Hiểu Khê rời đi cùng Uất Trì Ảnh Quân, Nhạc Thiếu Siêu cảm thấy bản thân như ngồi trên đống lửa, trong lòng không lúc nào là không nghĩ đến cô ấy.
" Huyền lão đại, Hiểu Khê đã bị bắt hơn 12 tiếng rồi, chúng ta còn phải ngồi đợi đến khi nào đây? Tôi không thể đợi đến lúc Uất Trì Ảnh Quân chủ động thả người được.
" Nhạc Thiếu Siêu cố gắng kiểm soát cảm xúc bên trong, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể che giấu cơn cuồng loạn trong lòng.
Trái với Nhạc Thiếu Siêu, sau mọi chuyện thì Huyền Minh Thiên vẫn giữ được bình tĩnh.
Là người đứng đầu Aryeh, chứng kiến những chuyện còn ác liệt hơn thế này nên đối với ông ấy dù có chuyện gì xảy ra thì trước tiên vẫn phải bình tâm tĩnh trí, khi đó mới có thể sáng suốt đưa ra hướng giải quyết.
" Tôi biết cậu rất lo cho Melanie, nhưng trước đó cô ấy không cho tôi can thiệp vào chuyện này.
"
" Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi đây đợi thôi sao? " Người phụ nữ ngồi cạnh Huyền Minh Thiên lúc này chợt lên tiếng, giọng bà không kiềm được mà có chút nức nở.
Bà ấy tao nhã rời khỏi chiếc ghế sofa sang trọng mà mình đang ngồi, đầu gối gần chạm xuống sàn thì Huyền Minh Thiên vội đỡ bà đứng dậy, vẻ mặt không giấu được vẻ hốt hoảng.
" Tiểu Diệp, em đứng lên đi.
"
" Em không thể để con bé xảy ra chuyện...!" Nói rồi, sắc mặt người phụ nữ trở nên nhợt nhạt, người run lẩy bẩy dù hiện tại không hề lạnh.
" Anh biết rồi, em đứng lên trước đi.
"
Đứng trước người phụ nữ ấy, Huyền Minh Thiên quả nhiên đã mềm lòng.
Vừa dìu bà ấy trở lại ghế, Nhạc Thiếu Siêu liền hỏi:
" Huyền lão đại, vậy Ngài có cách gì không? "
" Cho người thông báo với Hoàng Long, nội trong ba ngày vẫn chưa thả người thì chúng ta sẽ không nhân nhượng nữa.
"
Cũng vì thông báo này mà sáng sớm hôm sau, Di Hoà đã có mặt tại Bán Hải để tìm ai kia.
Đón tiếp Di Hòa là bộ dạng tươi tỉnh, không chút lo nghĩ của Uất Trì Ảnh Quân.
" Cậu nhận được tin rồi có phải không? "
Khác với dáng vẻ lo lắng của Di Hòa, Uất Trì Ảnh Quân lại thản nhiên đáp một từ, " Ừm.
"
" Ảnh Quân, cậu mau thả Hiểu Khê về đi.
Người đứng đầu của Aryeh đã ra thông báo trong vòng ba ngày cậu không thả người thì sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nếu cậu cứ khăng khăng giữ cô ấy thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ tìm đến đây.
" Di Hoà ôn hoà khuyên nhủ.
" Nếu thả Hiểu Khê đi, tôi sợ cô ấy lại chạy về bên cạnh Nhạc Thiếu Siêu.
"
Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.
" Tôi không muốn Hiểu Khê trở thành vợ của người khác.
Tôi muốn cô ấy là của tôi.
Bằng mọi giá tôi cũng phải cướp được cô ấy từ tay Nhạc Thiếu Siêu.
"
" Nhưng những gì cậu làm với cô ấy rất tàn nhẫn cậu có biết không? " Trước hành động điên cuồng của bạn thân, đến Di Hòa còn cảm thấy không thể thở nổi.
" Quá trình không quan trọng, đạt được mục đích mới quan trọng.
" Nói đến đây, đáy mắt Uất Trì Ảnh Quân sâu thẳm đến mức Di Hoà toát mồ hôi.
Thực ra Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê rất giống nhau.
Khi đã yêu, họ sẽ yêu đối phương tha thiết.
Nhưng một khi biết người kia phản bội, họ sẽ khiến người kia phải trả giá.
Sau một lúc nói chuyện với Di Hòa, Uất Trì Ảnh Quân một mình bước vào hầm rượu.
Anh khuỵu một chân xuống, đặt khay thức ăn dưới sàn và giở tấm thảm lên.
Bên dưới tấm thảm ấy là mật thất, và đi xuống dưới chính là nơi đang giam giữ Cố Hiểu Khê.
Xuống đến nơi, anh ta thấy cô nằm trên giường cùng với chiếc chăn mỏng, bên dưới chiếc chăn là cơ thể đầy dấu vết của mình.
Khi tỉnh lại sau trận hoan ái vừa rồi, sắc mặt Cố Hiểu Khê trở nên vô hồn, không có sức sống.
Vì sợ cô sẽ bỏ trốn nên Uất Trì Ảnh Quân đã trói chặt hai tay và hai chân cô vào thành giường.
Chuyện đó cũng tiện cho anh để cô không chống cự lại mình.
Anh ta tiến đến cùng khay thức ăn trên tay, nâng nhẹ đầu cô lên vì hai tay vẫn đang bị trói chặt phía trên.
" Nào, ngồi dậy ăn sáng đi.
"
Cố Hiểu Khê dù rất đói và mệt nhưng vẫn yếu ớt cự tuyệt động chạm với Uất Trì Ảnh Quân.
" Em không muốn ăn gì sao? Được thôi, vậy chúng ta trực tiếp vào vấn đề chính vậy.
"
Suốt thời gian cô ở đây, ngoài chuyện bị anh ta hành hạ đến khi ngất đi thì không còn gì khác.
" Hôm nay em ngoan thật đó.
"
Trong lúc đang say mê với cơ thể của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân lại nghe thấy giọng u uất của đối phương hỏi mình.
" Uất Trì Ảnh Quân, tại sao anh không gϊếŧ tôi chứ? Tôi thà rằng anh gϊếŧ tôi còn hơn hành hạ tôi thế này.
"
" Vì tôi muốn em phải cảm thấy ân hận khi quyết định gả cho Nhạc Thiếu Siêu.
"
Cố Hiểu Khê nghe xong như bị đả kích, không tránh được mà cười một tràng bi thương.
" Là anh không muốn cưới tôi.
"
Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy liền nghiêm mặt, phản ứng cực kì quyết liệt: " Cho dù là vậy em cũng không thể gả cho hắn.
"
Anh ta dừng lại một lúc, ngữ điệu càng trầm nói với Cố Hiểu Khê:
" Tôi sẽ giữ mạng của em.
Em còn phải làm tôi thỏa mãn và sinh con cho tôi nữa.
"
Cố Hiểu Khê lúc này nước mắt tuôn trào thành dòng, giọng theo đó mà đặc lại: " Đó là giá trị của tôi trong lòng anh sao? "
Uất Trì Ảnh Quân không đáp lời, tiếp tục tận hưởng sự mềm mại từu da thịt của cô.
Một lúc sau, vẻ mặt Cố Hiểu Khê hiện lên vẻ hoảng hốt khi chuyển động của anh ta ngày một nhanh.
" Anh...!Anh không dùng bao sao? "
" Thôi nào.
Nếu may mắn thì em sẽ không có thai đâu.
"
" Không được, Ảnh Quân.
Hôm nay...!hôm nay là ngày nguy hiểm của tôi.
"
" Anh có nghe không, Ảnh Quân...!"
Bỏ ngoài tai lời của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân di chuyển mỗi lúc một nhanh rồi ôm lấy người cô và gầm nhẹ lên một tiếng, phóng thích bản thân trong cơ thể chẳng còn sức lực kia.
Sau trận cuồng hoan, cô đau khổ run rẩy nằm trên giường, sự uất hận còn đọng đầy trên đôi mắt đẫm lệ.
" Anh là đồ khốn...!"
" Em yên tâm! Nhạc Thiếu Siêu yêu em nhiều như vậy, dù cho sau hôm nay em có mang thai con của tôi thì hắn ta cũng sẽ không làm tổn thương em đâu.
"
Không để Cố Hiểu Khê nghỉ ngơi lâu, anh ta đã tiếp tục hành hạ với cơ thể cô.
" Uất Trì Ảnh Quân, anh lại muốn gì? "
" Tiếp tục.
Tôi vẫn chưa thỏa mãn.
"
" Thỏa mãn? Anh rốt cuộc xem tôi là cái gì vậy? Là thứ để anh phát tiết sao? " Sau bao nhiêu lần chịu đựng, Cố Hiểu Khê cứ nghĩ Uất Trì Ảnh Quân sẽ sớm tha cho mình, nhưng bây giờ cô đã không chịu được những gì anh ta mãi đã làm với mình.
Uất Trì Ảnh Quân bất ngờ quát lại: " Vậy còn em thì sao? Em xem tôi là gì? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...