giọng tức giận của Nhiếp Nhiên lập tức vang lên, “Ngủ cái gì mà ngủ chứ! Thầy còn chưa giải thích cho em chuyện- bị xóa tên là như thế nào.
” Phương Lượng lập tức giả vờ mất trí, “G? Có ư? Thầy không nhớ chút nào.
” “Không nhớ ư?” Khóe miệng Nhiếp Nhiên nở một nụ cười lạnh lùng, “Được, vậy giờ em lập tức về hỏi Đại đội trưởng.
” Phương Lượng vừa nghe liền đáp ngay, “Đừng!”Cô về ư? Vốn dĩ Đại đội trưởng đã khó chịu khi hành động bị chậm trễ rồi, nói là cấp trên tạo áp lực nên phải nhanh hoàn thành nhiệm vụ một chútGiờ cô trở về chỉ càng làm sự tình thêm rối rắmVới tính cách kiêu ngạo, không có kỷ luật của cô, không chừng còn làm Đại đội trưởng tức giận đến mức tăng xông máu não hoặc nhồi máu cơ tim cũng không chừng, chẳng phải sẽ loạn càng thêm loạn hay sao? “Vậy thây mau nói đi!” Nhiếp Nhiên cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã chẳng còn lại bao nhiêuPhương Lượng thấp giọng mắng một câu, “Mẹ kiếp, Lệ Xuyên Lâm, cậu con mẹ nó hại chết tôi rồi!”Lệ Xuyên Lâm ở bên cạnh ngồi không cũng trúng đạn3khẽ cau mày“Thì là đội muốn xóa tên em đi.
” Phương Lượng dùng câu chữ đơn giản nhất, trắng trợn nhất để thông báo, nhưng để ngăn ngừa Nhiếp Nhiên bùng nổ, lại vội vàng bổ sung thêm một câu ở phía sau, “Đương nhiên đây chỉ là giả thôi, vì nhiệm vụ mà!” Giả ư? Không hẳn là vậy, nếu giả thì sao Phương Lượng có thể thận trọng với chuyện đó như thể chứ?Đoán hẳn là lại có người ở bên trên nhúng tay vào, cho nên sự tình mới biến thành như thế, mà người này chắc chắn chính là vị phu nhân trong miệng Phùng Anh Anh kiaDù Phương Lượng có lợi hại tới mức nào thì cũng chỉ là một sĩ quan huấn luyện, quân hàm không cao, căn bản không1thể làm gì đượcNhiếp Nhiên thầm tính toán trong lòng, nhưng sắc mặt lại trở nên trầm tĩnh, lạnh nhạt đáp “ăm” một tiếng.
“Em không tức giận à?” Lúc này, tới lượt Phương Lượng kinh ngạcChuyện tân binh đi làm nhiệm vụ vốn dĩ là chưa từng có rồi, huống hồ còn bị xóa tên vì nhiệm vụ nữa, dựa theo tính cách của con bé Nhiếp Nhiên này, không giết ngược trở về, cắm dao lên bàn làm việc của Đại đội trưởng mới là lạSao có thể.
.
bình tĩnh như thế này được chứ? Nhiếp Nhiên vô vị đáp: “Chẳng phải chỉ là giả thôi sao, thế thì sao phải tức giận chứ?”“Nhưng nếu nhiệm vụ thất bại thì em sẽ bị xóa tên thật đó.
” Lúc này, Phương Lượng lại nhỏ giọng nói thêm8một câu.
Phương Lượng không chịu nổi giọng nói tức giận của cô, vì thế vội vàng an ủi, “Em.
.
em tạm thời đừng nóng giận, thật đấy, đừng nóng giận! Ngày mai thấy nhất định sẽ đi nói giúp emNếu Đại đội trưởng mà không đồng ý thì thấy sẽ ăn vạ ở cửa cho đến khi nào ông ấy đồng ý mới thôi!”Nhiếp Nhiên nghe mà có cảm giác như anh ta đang tấu hài, không khỏi thấy dở khóc dở cười.
Cô đáng sợ lắm hay sao mà lại có thể khiến vị giáo quan luôn hung hãn, nghiêm khắc phải nói thể với mình chứ?Đuôi lông mày Nhiếp Nhiên xếch lên, khóe miệng hơi mỉm cười, “Thầy không tin tưởng em thế à?” “Đương nhiên không phải, chỉ là thầy cảm thấy như thể là9bất công với em.
” Thực ra là cực kỳ bất công mới đúng! Sao tân binh có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ cơ chứ? Không chỉ như vậy, lại còn nếu xảy ra sai sót sẽ bị khai trừ, quả thực là hoang đường đến cực điểm! Nhiếp Nhiên im lặng trong giây lát, lập tức cười lạnh lùng, “Em nói rồi, em nhất định sẽ lấy được huân chương khen thưởng cho thầy xem! Muốn khai trừ em ư? Nằm mơ!”Lời nói của cô tràn ngập sự kiêu căng không ai bì nổi, Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy hết, trong đôi mắt lạnh lùng dường như lại sâu hơn mấy phầnSau khi cúp máy, Nhiếp Nhiên thả điện thoại về chỗ cũ, thần sắc bình thản nói với Lệ Xuyên Lâm,7“Tìm chỗ nào thả tôi xuống đi, tôi phải về trước khi hừng đông.
” Lệ Xuyên Lâm tắt động cơ xe, “Còn sớm, tâm sự chút đi.
” “Chẳng phải tôi đã nói hết tin tức với anh rồi sao?” Nhiếp Nhiên quay đầu, nhìn anh ta với ánh mắt đầy vẻ kỳ quái.
rõ ràng là, ngoài nhiệm vụ ra, bọn họ chẳng có lời nào để nói với nhau nữa cả.
“Không phải về nhiệm vụ, là về cô.
”Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn đường màu cam hắt qua cửa kính, hắt lên sườn mặt cương nghị của anh ta lúc sáng, lúc tối.
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...