Cô Vợ Mù

Cô toan bước xuống giường, nhưng hai chân cô lại lên cơn nhức, đau rã rời.

- Hàn Phong, bồng em xuống. - cô lý nhí.

- Em nói gì cơ, bà xã? Anh nghe không rõ. - hắn bật cười.

- Bồng em xuống. - cô hét lên.

Hắn bịt tai lại, vội chạy đến chỗ cô.

- Được rồi, tiểu tổ tông, anh bồng em xuống. - bế cô trên tay, lòng hắn hạnh phúc vô cùng.

Bế cô vào nhà tắm, đặt cô ngồi xuống.

- Em tự vệ sinh một mình được chứ? - hắn hỏi.

- Không một mình, chẳng lẽ nửa mình? - cô trả trêu.

- Hay để anh tắm cho em nhé. - hắn ghé sát tai cô thì thầm.

- Đồ biến thái, chết bầm đi ra mau. - cô hét toáng lên.


Hắn bật chạy ra ngoài, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cô bừng bừng tức giận, thêm phần nghe được tiếng cười đắc chí của hắn, càng thêm phần "nóng" hơn.

Về phía Lăng Phong nhà ta, lại vô cùng náo nhiệt.

- Tiểu Băng ơi, em ở đâu, đừng trốn anh nữa mà, mau ra đây đi. - khuôn mặt anh tràn đầy sự khốn khổ, chạy vòng quanh nhà, soi từng ngõ ngách để tìm cô.

- Thiếu gia, người bình tĩnh lại đi, Tiểu Băng cô ấy không có ở đây. - mọi người trong nhà níu tay chân, cố ngăn cản anh lại.

Anh ngồi bệch xuống đất, nước mắt chảy dài, tay chân vùng vẫy, như một đứa trẻ.

- Tiểu....Băng, mau....trả Tiểu Băng...cho tôi. - anh khóc nức nở.

Mọi người nhìn nhau buồn rầu, một thiếu gia ăn chơi sa đoạ, nổi tiếng hào hoa, nay không lẽ vì một cô gái mà hóa điên ư? Thật là khó tin.

- Mau đi tìm...Tiểu Băng. - anh khóc toáng lên.

- Vâng, dạ...- mọi người cúi đầu tuân lệnh anh.


Mọi người xúm tụm lại với nhau..

- Thiếu gia không lẽ bị điên ư?? Quả thật là tội nghiệp.

- Hay chúng ta thử liên lạc với anh Hàn Phong nhờ sự giúp đỡ??

- Nhìn thiếu gia như vậy, đáng thương quá đi, hay chúng ta đến bắt cóc cô Tiểu Băng về cho cậu ấy đi.

Những lời xầm xì vang lên.

- Đưa cậu ấy lên phòng trước đã. - một người trong số đó lên tiếng.

Anh nghe được mọi lời bàn tán, bỗng khoé môi cong lên một nụ cười sắc xảo, nhưng không một ai để ý.

- Thiếu gia lên phòng nghỉ ngơi trước đi, bọn tôi sẽ đi tìm Tiểu Băng cho cậu. - bọn họ đỡ anh dậy.

- Các người hứa đấy nhé. - anh đứng dậy, hai tay quệt nước mắt.

- Được được. - mọi người gật đầu, đồng thanh.

- Ta vui lắm, vui lắm. - anh bật cười.

Liệu Lăng Phong có thật sự đáng thương??

Vẫn còn chào đón chứ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận