Hoắc Tùng Quân nhìn lên trần nhà, ánh mắt ngưng trọng.
Hôm nay Bạch Hoài An dường như rất lạ.
Có phải thật sự như cô nói mệt quá nên tâm trạng không tốt không?
Hoắc Tùng Quân không tin, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không biết chuyện đó là gì.
Câu lạc bộ tư nhân Ủy Lam.
Nhân viên vẫn đứng ở bên ngoài phòng bao, để tránh cho những kẻ tò mò tiến vào.
An Bích Hà bên trong cất giọng vô cùng ngọt ngào, thanh âm vang lên, khiến trong lòng người đứng bên ngoài có chút ngứa ngáy.
Anh ta cũng là một người đàn ông bình thường, có loại phản ứng này cũng là chuyện đương nhiên, nhưng cho dù là như vậy thì cũng không dám đi vào.
Cậu Hoắc đã ra lệnh, anh ta đương nhiên không dám trái lời, hơn nữa An Bích Hà bên trong là không phải một người bình thường, là cô chủ của nhà họ An.
Nhân viên không khỏi thở dài một hơi, lẽ ra anh ta không nên đến đây, khiến bản thân mình phải chịu đựng khổ sở như vậy.
Tuy nhiên, thứ mà anh ta mang tới rất mạnh, không biết cô An, người tinh tế và đắt tiền có thể kiên trì được không, chỉ cần còn sống sót thì sẽ ổn, không gây hại cho cơ thể.
Nhân viên không khỏi cảm thán, cậu Hoắc tuy hơi tàn nhẫn nhưng thực ra anh rất phóng khoáng, không phải loại người nham hiểm và đê hèn như vậy.
Trong phòng bao, An Bích Hà không ngừng lăn lộn trên mặt đất, mảnh vỡ trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, không thể khiến cô ta bị thương.
Cô ta đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng, cực kỳ dày vò, dường như có vô số con kiến bò quanh người cô ta, cả xương cốt đều ngứa ngáy.
An Bích Hà đọc đi đọc lại tên của Hoắc Tùng Quân mấy lần trong lòng nhưng mỗi lần như vậy lại là luyến tiếc cùng thù hận, dù sao cũng là người mà mình thích nhiều năm như vậy.
Cô ta chỉ có thể mắng chửi Bạch Hoài An hết lần này đến lần khác, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt.
Cuối cùng, cô ta không chịu nổi nữa, lấy điện thoại di động ra gọi: "Lại đây, câu lạc bộ Ủy Lam, phòng 2109."
Giọng điệu của cô ta rất lạ, như thể đang trải qua một sự tra tấn nào đó, nhưng đôi khi lại giống như vui thích, người nọ nghe xong lời này, trong lòng cũng mơ hồ hiểu ra, lập tức trả lời: "Được rồi, cô ngoan ngoãn chờ tôi"
Không lâu sau, nhân viên cảm thấy vô cùng buồn chán mắt nhìn mũi giày, đột nhiên có bóng dáng xuất hiện trước mắt mình.
Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt ôn hòa nho nhã.
Người đàn ông mỉm cười, nhưng giọng nói vô cùng kiêu ngạo: "Tránh ra"
Anh ta muốn vào trong phòng bao.
Nhân viên nào dám cho qua, nhưng người trước mặt ăn mặc rất đắt tiền, hơn nữa khí thế trên người có thể nhìn điều kiện gia đình rất tốt, loại người này không nên đắc tội.
Anh ta chỉ có thể mỉm cười để lấy lòng: "Tôi xin lỗi, cậu Hoắc đã căn dặn, tôi không thể tránh ra được."
"Cậu Hoắc? Hoắc Tùng Quân?" Biểu tình trên mặt người đàn ông dần trở nên phức tạp.
Nhân viên vội vàng gật đầu: "Vâng, đúng vậy"
Vốn tưởng rằng người này sẽ ngoan ngoãn rời đi khi nghe thấy tên của Hoắc Tùng Quân, không ngờ trên khuôn mặt tao nhã lại nở một nụ cười ngạo nghễ và kiêu ngạo: "Ha, đừng tưởng lỗi người nhà họ Hoắc ra thì có thể dọa được tôi.
Tôi không sợ anh ta, anh mau tránh ra cho tôi."
Nhân viên thấy thủ đoạn này không hiệu quả liền nói: "Vậy anh có biết người bên trong là ai không?"
Người đàn ông nhướng mày, sốt ruột nâng điện thoại lên, cho anh ta xem lịch sử cuộc gọi: "An Bích Hà mời tôi đến"
Ngay khi lời này được nói ra, các nhân viên không còn gì để nói, liền ngoan ngoãn bước sang một bên.
Người đàn ông trực tiếp đi thẳng vào bên trong phòng bao.
Người cũng đã đi vào, anh ta không thể đứng ở bên ngoài nghe được, nhanh chóng rời đi.
Vừa vào trong phòng bao, An Bích Hà đã lao về phía người nọ với giọng nói lưu luyến: "Ngô Thành Nam, anh đến rồi."
Ngô Thành Nam nhìn thấy cô ta, vừa bắt đầu liền phát hiện da cô ta nóng lên, cả người có chút dị thường, vẻ mặt kinh ngạc: "Cô uống thứ đó sao? Là do Hoắc Tùng Quân làm?"
An Bích Hà gật đầu lia lịa, đang định tiến đến cởi quần áo của anh ta.
Ngô Thành Nam cũng không phải là quân tử, có người tự mình đưa tới cửa thì tội gì không cần, hơn nữa chính là An Bích Hà.
Ngô Thành Nam luôn tham lam tài nguyên sau lưng cô ta, đây là cơ hội tốt để có được.
Anh ta cười lấy khăn ướt lau hết lớp trang điểm luộm thuộm trên mặt An Bích Hà.
Ngô Thành Nam gật đầu hài lòng khi khuôn mặt thanh tú của đối phương hiện ra, như vậy mới đúng, với khuôn mặt giống hệt bảng màu vừa rồi, dù cho tố chất tâm lý của anh ta có mạnh đến đâu cũng không thể làm gì được.
Bên trong phòng bao rất nhanh liền truyền đến từng đợt thanh âm mơ hồ.
Sau khi Bạch Hoài An về đến nhà, trực tiếp tắm rửa liền xông vào phòng ngủ, đáng lẽ là buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được, nằm trên giường lại không ngừng trằn trọc mà lăn qua lộn lại.
Khuôn mặt và dấu son mờ nhạt của Hoắc Tùng Quân không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.
"Chết tiệt"
Bạch Hoài An cuối cùng từ bỏ kháng cự, không ngủ, dù sao ngày mai là cuối tuần, cô cũng không cần đi làm.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách sững sờ, mãi đến khi trời hửng sáng mới cảm thấy buồn ngủ.
Kết quả là trước giờ trưa, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa, Sở Minh Nguyệt ra mở cửa, chính là Lâm Bách Châu.
Khóe miệng mỉm cười nhìn vào trong phòng: "Hoài An đâu?"
"Còn đang ngủ.
Tối hôm qua hình như ngủ không ngon, sáng nay gọi cô ấy dậy ăn sáng nhưng cô ấy lại không dậy nổi, không biết có chuyện gì" Sở Minh Nguyệt cau mày: "Tối hôm qua khi cô ấy về, dường như tâm trạng cũng không được tốt lắm".
Lâm Bách Châu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khóe môi càng thêm cong lên.
Cuộc giao dịch của Bạch Hoài An với Hoắc Tùng Quân, anh ta là một người bạn tốt” của cô đương nhiên anh ta cũng biết.
Tối hôm qua cô từ nhà của Hoắc Tùng Quân trở về, tâm trạng không tốt, rất có thể liên quan đến vụ việc đó.
Sở Minh Nguyệt rót một ly nước cho Lâm Bách Châu, nhìn anh ta khóe miệng nở nụ cười, khuôn mặt nhu hòa, vẻ mặt tràn đầy xuân sắc, có chút kinh ngạc.
"Bác sĩ Lâm, có chuyện gì mà vui như vậy?"
Lâm Bách Châu cười với Sở Minh Nguyệt: "Đối với tôi mà nói thì xem như là một chuyện vui đi."
Anh ta cúi đầu uống nước, mí mắt rũ xuống, trông vô cùng thâm thúy.
Sở Minh Nguyệt luôn cảm thấy Lâm Bách Châu có suy nghĩ sâu xa, nhìn thấy anh ta cũng không nói gì nhiều, cũng không đoán ra được suy nghĩ của anh ta: "Vậy tôi sẽ kêu Bạch Hoài An dậy.
Anh đến sớm như vậy hẳn là cũng có việc gì gấp”
“Không sao, dù sao thì hôm nay tôi không có việc gì phải làm, chờ cô ấy tỉnh dậy rồi nói sau” Lâm Bách Châu lập tức ngăn lại, mỉm cười.
Sở Minh Nguyệt gật đầu, cầm bảng vẽ chuẩn bị đi ra ngoài: "Hôm nay tôi còn có việc, đợi khi nào Hoài An tỉnh dậy, anh đưa cô ấy đi ăn nha"
Điều này giống như mong muốn của Lâm Bách Châu, anh ta cầu còn không được, vô cùng nhiệt tình tiễn Sở Minh Nguyệt ra ngoài.
Sở Minh Nguyệt bị sự háo hức của anh ta làm cho hoảng sợ, đây rõ ràng là nhà của cô ấy nhưng sao lại có cảm giác bị đuổi ra ngoài.
Tuy nhiên, cô ấy rất an tâm với tính cách của Lâm Bách Châu, biết anh ta biết kiềm chế tình cảm của mình dành cho Bạch Hoài An, mới dám yên tâm để cô ở một mình với anh ta.
Khi Sở Minh Nguyệt ra khỏi cửa, cả ngôi nhà đều chìm trong im lặng.
.
Ủng hộ chính chủ vào ngay -- Trù mTruyện.
N ET --
Lâm Bách Châu ngồi xuống xem nội dung trong điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Đến gần trưa, Bạch Hoài An tỉnh lại, đồng hồ sinh học khiến cô không ngủ được lâu, vì sợ buổi tối ngủ không sâu, cô cũng không tiếp tục nằm trên giường, xoa xoa đầu hơi choáng đi tới mở cửa ra khỏi phòng.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt"
Cô khẽ hô hai tiếng, mắt vẫn còn nheo lại vì buồn ngủ, tóc xõa xuống vì cả đêm lăn qua lộn lại có chút rồi tung.
Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, dưới mắt có thể nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt, cằm nhọn hoắt, trông sáng sủa xinh đẹp, lại có chút yếu ớt đáng thương hơn bình thường.
Lâm Bách Châu sững sờ nhìn cô, thật lâu sau mới khẽ ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ bừng: "Hoài...!Hoài An, Sở Minh Nguyệt có việc phải đi ra ngoài."
Giọng nói này...!
Bạch Hoài An không nhúc nhích một hồi, máy móc quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng người ngồi trong phòng khách, đôi mắt như sương bỗng nhiên trợn to.
"Lâm...!Lâm...!Lâm Bách Châu."
“Là anh”
Lâm Bách Châu nhìn dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa đáng yêu của cô, vẻ bất an trên mặt cũng được giải tỏa, khóe miệng hiện lên ý cười: “Em dậy rồi, sao không ngủ thêm lúc nữa?
Bạch Hoài An sau khi phản ứng lại, nhìn xuống bộ đồ ngủ cũng như bộ dạng xộc xệch vừa mới tỉnh dậy của mình, hét lên một tiếng rồi lao vào phòng.
Một lúc sau, mới mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.
Bởi vì hành động vừa rồi, trên mặt cô có chút ửng đỏ.
"Anh...!anh đến khi nào?"
Lâm Bách Châu nở nụ cười: "Cũng được lâu rồi, có chuyện muốn nói với em.
Sở Minh Nguyệt nói em vẫn còn chưa tỉnh dậy, cho nên anh vẫn ngồi ở đây đợi em"
Bạch Hoài An xoa tóc xin lỗi: "Có chuyện gì vậy?"
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...