"Cái gì? Cái gì mà trả phí theo giai đoạn?" Bạch Hoài An sửng sốt một chút, quay qua nhìn mặt Hoắc Tùng Quân, không biết anh đang nói gì.
Hoắc Tùng Quân mỗi cong lên: "Thì giống như là anh giúp em giở chút thủ đoạn đối với nhà họ An trong chuyện làm ăn, thì em có thể để cho anh hôn một cái"
Bạch Hoài An nghe thấy những lời này, sắc mặt đỏ bừng, hồi lâu, vẻ mặt cô phức tạp: "Các nhà tư bản như anh, đều có phong cách theo đuổi người khác như vậy sao?"
Hoắc Tùng Quân cười một tiếng, cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trong con người ở dưới ánh trăng, nhu hòa đến mức không thể tưởng tượng nổi: "Người khác thì anh không biết, anh rất nôn nóng muốn hai ta quay về bên nhau một lần nữa."
Cái loại chấn động này, ai có thể chịu được.
Bạch Hoài An tâm tình chấn động, chợt lui về phía sau mấy bước, kéo khoảng cách với Hoắc Tùng Quân, tâm loạn như ma.
Hoắc Tùng Quân nhíu mày một cái, nhìn cô với vẻ mặt không hiểu: "Hoài An, em lúi ra xa như vậy làm gì? Anh lại không có làm gì với em mà".
Bạch Hoài An im lặng, anh ngược lại không làm gì đối với cô, nếu như cô không lùi ra, với nhan sắc đẹp trai đầy cám dỗ của Hoắc Tùng Quân, cô sợ rằng chính cô sẽ không kiếm được mà đồng ý mất.
"Cái đó, thời gian không còn sớm, anh về nhà sớm đi, ngủ sớm một chút." Bạch Hoài An vội vàng nói sang chuyện khác, xoay người chạy vào trong tiểu khu..
Sau lưng truyền tới giọng nói lanh lảnh của Hoắc Tùng Quân.
"Hoài An, em còn chưa nói cho anh biết là có thể hay không mà, vậy thì cứ trả phí theo giai đoạn nha."
Bóng người Bạch Hoài An dùng một chút, rồi lại chạy nhanh hơn, giống như là một con thỏ nhỏ đang xấu hổ vậy.
Tâm tình Hoắc Tùng Quân vô cùng tốt, khóe miệng anh nở lên nụ cười thật lâu sau chưa ngớt được.
Về nhà, Sở Minh Nguyệt mở cửa cho Bạch Hoài An, vừa mới muốn nói chuyện, đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ tới mang tại của cô.
Cô đem một bọc lớn thức ăn nhét vào trong ngực Sở Minh Nguyệt, sau đó "loạt xoạt" đi vào phòng.
Sở Minh Nguyệt sửng sốt một chút, phát hiện trong phòng khách chỉ còn lại một người là mình.
Cô ấy buồn bực cực kỳ gõ của phòng Bạch Hoài An một cái: "Hoài An, cậu đi ra ăn chung bữa ăn tối với tớ đi."
"Không cần, tớ không đói bụng, cậu ăn đi." Giọng nói Bạch Hoài An có chút buồn rầu, giống như là bị cái gì kìm lại trong lúc nói chuyện vậy.
Trực giác Sở Minh Nguyệt nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng nghe thanh âm của cô lộ ra một chút dường như là sự ngượng ngùng, biết là chắc xảy ra chuyện tốt gì rồi đây.
Cô ấy cười một tiếng cũng không có để ý cô nữa, để cho cô tự mình bực bội rồi tự phát tiết ở trong chăn đi.
Không sai biệt lắm khoảng nửa giờ sau, Bạch Hoài An mới từ trong phòng ngủ đi ra, đỏ ửng trên mặt đã toàn bộ biến mất.
Vừa ra khỏi cửa đã đối mặt với ánh mắt chế nhạo của Sở Minh Nguyệt, có chút ngượng ngùng cười một tiếng: "Cậu còn ở phòng khách à?".
"Cuối cùng cậu cũng chui ra khỏi chăn rồi." Bên tại Bạch Hoài An đỏ một chút, kéo tay cô ấy ngồi xuống: "Tớ có tin tức tốt phải nói cho cậu biết"
Cô đem chuyện mình tham gia thi đấu nói ra, Sở Minh Nguyệt cũng cao hứng vì cô, cô ấy lập tức tiến vào phòng của mình, lục lại một trận, liền đem ra một xấp tài liệu đưa cho Bạch Hoài An.
"Cho cậu.
Đây là tài liệu tớ đã thu thập trước kia, cậu nhìn xem có thể còn dùng được không"
Bạch Hoài An lật một cái, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Những thứ này tất cả đều là thời điểm trước đây Sở Minh Nguyệt sưu tầm được, chạy đến khắp ngõ ngách cả nước, góp nhặt được những phong tục đặc sắc và còn có một chút tài liệu bí mật không tra ra được trên mạng.
Cô lập tức đứng dậy, ôm lấy Sở Minh Nguyệt: "Cảm ơn cậu, hàng tháng đều sẽ mua đồ ăn cho cậu."
Thanh âm Sở Minh Nguyệt chê bai, nhưng là trên mặt vẫn tràn đầy nhu hòa: "Bạch Hoài An, không muốn cậu ôm, tớ không thích phụ nữ."
Bạch Hoài An vẫn đu trên người cô ấy, ôm cô đến chết không buông tay.
Hai người cười đùa với nhau, bên ngoài trời giá rét mùa đông, trong phòng ấm áp, một mảnh xuân ý.
Hoắc Tùng Quân về đến nhà, nhìn thấy trước cửa có một chiếc xe đang đậu, là xe của ông cụ.
Vẻ mặt anh tràn đầy kinh ngạc, đã trễ thế này, ông cụ tới đây là có chuyện gì.
Nhìn thấy Hoắc Tùng Quân trở lại, ông cụ xuống xe, tuy ông lớn tuổi, nhưng hàng năm ở một nơi yên tĩnh, không giận tự uy.
Dù đã lui về sau, nhưng so với các ông cụ ngang tuổi tầm thường thì ông có nhiều hơn một chút uy nghiêm,
"Tùng Quân, sao trễ như vậy mới trở về nhà? Ông nghe Triệu Khôi Vĩ nói, cháu đã tan ca từ rất sớm mà"
Hoắc Tùng Quân đi tới đỡ ông vào nhà, nghĩ tới Bạch Hoài An, khóe miệng mỉm cười: "Ông nội, cái này thì ông không hiểu đầu, người trẻ tuổi, dù sao cũng phải có chút sinh hoạt ban đêm chứ."
"Đi tìm Hoài An hả?"
Ông cụ không chút lưu tình vạch trần anh: "Tính một chút thì cũng có ba tiếng, trong ba tiếng ấy cháu đều ở cùng một chổ với con bé, vậy tiến triển tới mức độ nào rồi?"
Ông cụ lên tiếng gọi, Hoắc Tùng Quân bỗng cạn lời, nhấp mím môi, không lên tiếng.
"Cầm tay chưa?"
"Rồi ạ.
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân hơi lộ ra đắc ý, không chỉ được cầm tay cô, mà Bạch Hoài An giúp suởi ấm tay của anh, đau lòng cho anh nữa.
Anh tự động bỏ qua lời Bạch Hoài An mắng anh ngốc nghếch, trong lòng anh tràn đầy ấm áp.
Ông cụ nhìn cháu trai nhà mình vui vẻ mà ông cũng quên đi tức giận, thấy trong mắt anh tràn đầy nét vui vẻ, nhìn anh rồi tạt cho một gáo nước lạnh: "Hôn môi rồi sao?"
Sắc mặt Hoắc Tùng Quân trong nháy mắt tối lại, theo giai đoạn trả phí, Bạch Hoài An vẫn chưa đồng ý.
Ông cụ nhìn biểu hiện này của anh, trong lòng liền sáng tỏ: "Đúng là không có tiền đồ.
Năm đó ông theo đuổi bà nội cháu, ngày thứ nhất đã cầm tay, chạng vạng tối liền được hôn, ngày thứ hai liền đính hôn.
Cháu nhìn lại cháu một chút đi, dáng dấp so với ông thời trẻ cũng có chút anh tuấn, vậy mà ngay cả việc theo đuổi bạn gái cũng không làm được."
Hoắc Tùng Quân nghe ông cụ nói, gương mặt đẹp trai liền căng thẳng, anh đưa ông cụ vào nhà.
Đây là lần đầu tiên ông cụ bước vào cái nhà này, trước đó Hoắc Tùng Quân mang Bạch Hoài An từ nhà sang ở nơi khác, ông cụ trên núi dưỡng bệnh, vẫn luôn không xuống.
Nhà vẫn được bố trí theo phong cách của Bạch Hoài An trước khi cô rời đi.
Ông cụ nhìn một vòng, hài lòng gật đầu một cái: "Cách trang trí này thật ấm áp, không giống như nhà họ Hoắc, kiểu cách lạnh như băng.
Tùng Quân, đây là cháu để cho người khác trang trí hả?"
"Không phải là Hoài An đã trang trí trước đó" Hoắc Tùng Quân rót cho ông cụ ly nước.
Ông cụ nhìn anh làm mọi việc thuần thục, trên mặt ông thoáng qua một tia đau lòng.
Hoắc Tùng Quân ở nhà lúc nào đã làm qua loại chuyện này, từ nhỏ đến lớn, sống cuộc sống tẻ nhạt, sau khi cưới Bạch Hoài An, trên người mới chậm rãi có hỉ nộ ái ố, có bình yên có giận hơn.
"Hoài An là đứa trẻ tốt."
"Vâng, cháu biết" Hoắc Tùng Quân không khách khí chút nào tiếp nhận lời khen ngợi của ông cụ.
Ông cụ liếc anh một cái, uống một hớp, mới bắt đầu nói chuyện quan trọng: "Ông nghe nói cháu chuẩn bị ra tay với nhà họ An?"
"Tin tức này lại truyền được vào tai ông à?" Hoắc Tùng Quân kéo khóe miệng.
Ông cụ gõ một cái trên đầu anh: "Cháu đừng trách ông nội xen vào việc của người khác.
Nhà họ An và nhà họ Hoắc của chúng ta đã hợp tác nhiều năm, chưa từng có xích mích gì.
Con gái nhà bọn họ thích cháu mà cháu không thích người ta, nhưng mà bây giờ hôn ước không phải đã được hủy bỏ rồi sao, tại sao cháu còn muốn ra tay với nhà họ An làm gì? Đây chính là hoàn toàn xé rách thể diện."
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhếch khóe miệng nói: "Ông nội, ông không biết, cháu và nhà họ An giải trừ hôn ước, có một điều kiện, bọn họ không thể ỷ thế hiếp người, không thể ra tay đối với Hoài An"
Ông cụ thần sắc như thường: "Bọn họ ra tay đối với Hoài An?"
"Vâng"
Hoắc Tùng Quân gật đầu một cái: "An Bích Hà để cho người giết Hoài An, nhưng người kia thất bại.
Nếu bọn họ đã không tuân theo hứa hẹn trước đó, vậy thì tại sao cháu phải tuân thủ cam kết."
Vẻ mặt ông cụ có chút ngưng lại: "Hoài An bị thương không?"
"Không có."
Hoắc Tùng Quân lắc đầu một cái: "Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ không làm gì quá đáng đối với nhà họ An, chẳng qua là cháu rút lại nhiều thứ tốt trước đây đã từng cho họ mà thôi"
Ông cụ còn muốn nói điều gì.
Hoắc Tùng Quân đột nhiên nói với ông: "Ông nội, nếu như bà nội bị người khác khi dễ như vậy, ông sẽ làm gì?"
"Ai dám khi dễ bà nội của cháu chứ, không phải là ông sẽ giết chết bọn họ.."
Ông cụ lòng đầy căm phẫn, nói đến đây đột nhiên sững sờ một chút, chỉ Hoắc Tùng Quân cười mắng một câu: "Cháu...!cái tên nhóc lanh lợi này, đầu óc đùa bỡn cũng dám dùng trên người ông nội à".
Hoắc Tùng Quân cười một tiếng: "Cháu chỉ là muốn nói cho ông nội tiết, tầm quan trọng của Hoài An đối với cháu, giống như là bà nội đối với ông nội vậy"
Ông cụ nhìn trên mặt anh lộ ra vẻ nghiêm túc, đột nhiên thở dài: "Nếu như bà nội cháu còn sống, nhìn đứa cháu trai mà bà ấy thương yêu nhất đã có người mà mình muốn bảo vệ, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất yên tâm."
Hoắc Tùng Quân nhìn trên mặt ông nội xuất hiện nét bị thương, nhấp mím môi.
Ông cụ đau lòng lòng cho bà nội cả đời, yêu bà nội một đời.
Lúc bà qua đời thân thể quanh năm cường tráng của ông cụ một chút liền sụp đổ, chữa trị điều dưỡng một năm cũng không có khỏe lại nữa.
Sau này, ông cụ không quản chuyện của nhà họ Hoắc nữa, đem quyền hành giao cho Hoắc Tùng Quân, còn ông thì một thân một mình đi lên trên núi nghỉ ngơi, mấy năm mới trở về một lần.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An kết hôn ba năm, ông cụ cũng chưa từng nhìn thấy Hoài An.
Nét mặt Hoắc Tùng Quân có chút suy tư, suy nghĩ chờ có cơ hội, sẽ để cho ông cụ gặp Hoài An một lần, nhất định ông cũng sẽ thích Hoài An cho mà xem.
Đang suy nghĩ, ông cụ nhìn chung quanh một cái phòng, đột nhiên đối với Hoắc Tùng Quân nói: "Tùng Quân, trên núi lạnh tanh, ông nội sau này sẽ dọn về ở đây.
Nhà họ Hoắc lạnh lẽo như băng, không có mùi vị của một ngôi nhà, nếu không thì ông nội liền ở lại nơi này của cháu đi."
Ông nói một chút, vẻ mặt Hoắc Tùng Quân có chút lúng túng.
Hoài An đáp ứng mỗi tuần đều giúp anh điều chỉnh giấc ngủ, nếu như ông cụ ở chỗ này, Hoài An không dám tới thì phải làm thế nào?
Quan trọng hơn chính là, có ông cụ ở đây, anh làm sao còn dám trêu chọc Hoài An, cùng Hoài An thân mật sống chung như thế nào được.
"Ông nội, nếu như ông muốn sớm một chút được ôm chắt trai, cái ý nghĩ này mời ông thu trở về đi thôi"
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...