Bạch Hoài An máy móc quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt còn chưa kịp khôi phục vẻ trấn tĩnh, bị ngón tay lạnh lẽo của anh làm cho giật mình, ngay lập tức cô nắm lấy tay anh nói.
“Hoắc, Hoắc Tùng Quân, em nhớ ra rồi, người đàn ông trong thang máy…
“Người đàn ông trong thang máy nào cơ?” Hoắc Tùng Quân sa sầm nét mặt, tại sao lại có tên đàn ông nào đó xuất hiện nữa đây.
Bạch Hoài An lúc này mới nhớ ra rằng cô chứa đề cập chuyện sự cố trong thang máy với anh, vội vàng kể tường tận cho anh nghe chuyện đã xảy ra như thế nào.
Ngay sau đó cô liền nói: “Em lúc ấy còn tưởng răng bọn em đã từng gặp mặt trước đó, hoặc là đã biết nhau từ rất lâu trước kia, nhưng lại phát hiện ra hắn ta không biết em, lúc đó em còn tưởng là mình nhớ nhầm”
Vẻ mặt Bạch Hoài An có chút kích động nói: “Em thật sự không có nhớ lầm, em quả thật đã gặp khuôn mặt đó, nhưng là, người lúc ấy em gặp lại không phải là hắn!”
“Chuyện là như thế nào, em nói rõ một chút đi” Hoắc Tùng Quân cảm thấy đây là một việc rất quan trọng, anh ngồi ở mép giường cẩn thận nghe cô nói.
Bạch Hoài An lúc này bỗng trở nên hưng phấn, cầm bàn tay anh lắc lắc: “Anh còn nhớ không, ngày mà ông cụ Ngô dẫn hai người chúng ta ra bờ sông khoe ấy, ngày đó chiếc ví của ông cụ Ngô rơi ngay chỗ em đứng ấy và em nhìn thấy ảnh chụp trong chiếc vị của ông cụ.
.
”
“Ừ, anh nhớ rõ” Hoäc Tùng Quân gật đầu nói.
Cũng chính lần đó, Bạch Hoài An đã nói Ngô Thành Nam cùng cậu cả nhà họ Ngô bộ dạng không giống nhau, sau đó anh liền tra ra Ngô Thành Nam không phải con cháu thực sự của nhà họ Ngô.
Thấy anh đã nhớ rõ, hai má Bạch Hoài An trở nên phiếm hồng: “Trong thang máy, người đàn ông trong thang máy cùng với người đàn ông trong bức ảnh của cụ Ngô rất giống nhau, thực sự rất giống.
Trừ bỏ khí chất không quá giống nhau thì dung mạo, ngũ quan quả thực như được đúc ra từ một khuôn mẫu”
Hoäắc Tùng Quân sửng sốt nói: “Em nói là, người đàn ông trong thang máy rất có thể là người cháu thật sự của ông cụ Ngô?”
“Đúng” Bạch Hoài An gật đầu: “Nhưng mà lúc đó em chỉ tình có liếc nhìn thôi, cũng không có nghĩ đến việc này, hơn nữa lần trước nhìn thấy bức ảnh của cụ Ngô ấn tượng cũng đã trở nên mơ hồ, em cũng không thể trăm phần trăm khẳng định được”
“Việc này dễ thôi” Hoắc Tùng Quân liền đứng lên, lấy chiếc điện thoại để trên đầu giường, mở ra một tấm ảnh sau đó đưa cho cô xem: “Em xem xem, có phải là khuôn mặt này hay không?”
Bạch Hoài An đưa tay nhận lấy cẩn thận xem xét bức ảnh trong điện thoại, cậu cả nhà họ Ngô lúc ấy vẫn còn sống trong nhà họ Ngô, bức ảnh này được chụp lại khi anh ta tham gia một buổi tiệc rượu.
Khi Hoắc Tùng Quân cho người đi tìm kiếm người cháu thực sự đã thất lạc của nhà họ Ngô, chính là đã sử dụng bức ảnh này để tìm kiếm.
Nếu lúc đầu Bạch Hoài An không dám hoàn toàn khẳng định, nhưng sau khi xem bức ảnh này, không dám nói khẳng định trăm phần trăm nhưng cô cũng xác định ít nhất là chín mươi phần trăm.
Người đàn ông trong thang máy kia rất có thể chính là người cháu chân chính của nhà họ Ngô.
Bạch Hoài An xem tất cả các ảnh chụp, trong đó còn có một đoạn video ngắn.
Đoạn video này chất lượng không được tốt lắm, hơi cũ nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng, người trong video này chính là cậu cả nhà họ Ngô, Ngô Lập Thành.
Khi đó, cậu cả nhà họ Ngô với khuôn mặt trong sáng, khí chất ôn nhuận, phong thái đoan trang, cơ hồ đã đè bẹp nhóm con cháu cùng thời, vô cùng xuất chúng.
Bạch Hoài An hai mắt sáng ngời, kéo cánh tay Hoắc Tùng Quân nói:”Em hiện tại có thể khẳng định người đàn ông trong thang máy chính là người thừa kế nhà họ Ngô”
Cô hiện tại có chút hối hận đã không cùng người đàn ông này chuyện trò đôi chút, ít nhất cũng phải biết được tên của anh ta, tại thời điểm muốn tìm người cũng tiện hơn.
Bạch Hoài An thở dài một hơi, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng là vẫn có thu hoạch, ít nhất cũng biết được người đang ở thành phố An Lạc, chỉ cần anh ta không rời đi, bỏ công sức đi hỏi thăm nhất định sẽ tìm ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...