Tuy trong lòng khó chịu nhưng trên mặt Triệu Khôi Vĩ không có biểu hiện gì là tức giận, còn nhếch khóe môi, cười với Ngô Thành Nam.
“Đây chẳng phải là Tổng giám đốc Ngô sao, cảm ơn Tổng giám đốc Ngô đã quan tâm, vết thương của Tổng giám đốc Hoắc chúng tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.
Nhưng mà cho dù Tổng giám đốc Hoäc chúng tôi không bị thương thì cũng không có ý định đích thân đến buổi đấu giá này, chuyện nhỏ như thế này giao cho cấp dưới chúng tôi là được”
Anh ấy vừa nói vừa quan sát Ngô Thành Nam.
Hôm nay tâm trạng Ngô Thành Nam rất tốt, chỉnh trang cho bản thân vô cùng hoành tráng, đầu còn phun keo xịt tóc, trông vô cùng đỏm dáng.
Trong mắt Triệu Khôi Vĩ lộ ra ý cười khó hiểu: “Xem ra Tổng giám đốc Ngô rất chờ mong lần đấu giá này, trang phục thật sự rất nổi bật”
Câu này của Triệu Khôi Vĩ là có ý gì?!
Là đang nói Hoắc Tùng Quân không quan tâm đến buổi đấu giá, Ngô Thành Nam anh ta lại coi như báu vật, hồ hởi chạy tới ư?
Vẻ mặt của Ngô Thành Nam lập tức đen lại, cười lạnh nói: “Người của Hoắc Kỳ từ trên xuống dưới đều mồm miệng sắc bén nhỉ”
“Anh quá khen” Triệu Khôi Vĩ gật đầu đón nhận lời ca ngợi của anh ta.
Uất nghẹn trong lòng Ngô Thành Nam không chỉ không được phát tiết ra ngoài, mà trái lại càng tích tụ nhiều hơn.
Anh ta nhớ tới chuyện Bạch Hoài An bị bắt cóc, điệu bộ tươi cười không hề có ý tốt: “Nghe nói mợ chủ nhà các anh bị người ta bắt cóc trong tiệc đính hôn, còn là một gã đàn ông, tướng mạo mợ chủ nhà các anh như hoa như ngọc, chắc hẳn phải chịu khổ không ít, thật là đáng tiếc”
“Tổng giám đốc Hoắc nhà các anh vì thế mà còn suýt nữa mất mạng, tôi nói này, có phải Tổng giám đốc Hoắc nhà anh khắc vợ đúng không? Đính hôn hai lần liên tục đều xảy ra chuyện, sau này cần phải cẩn thận một chút”
“Phải rồi, mợ chủ các anh xảy ra chuyện như vậy, vậy mà nhà họ Hoắc không đề nghị hủy hôn ước, người nhà họ Hoắc đúng là giỏi nhịn thật, cái mũ sáng màu như thế cũng có thể để Hoắc Tùng Quân đội lên đầu được.
.
”
Anh ta nói liên tục rất nhiều, từng câu từng chữ vô cùng độc ác dơ bẩn, như đang trút hết những phẫn nộ tích tụ trong lòng đã lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khôi Vĩ, muốn xem dáng vẻ anh ấy tái mặt.
Quả thật vẻ mặt Triệu Khôi Vĩ đã thay đổi, trở nên càng lạnh lùng hơn, không đợi Ngô Thành Nam nói xong, anh ấy đã ngắt lời anh ta: “Tổng giám đốc Ngô cũng tự nói là “nghe nói”, chuyện nghe nói có thể coi là thật được sao?”
“Ảnh của mợ chủ nhà chúng tôi trong tiệc đính hôn chắc là có trên mạng đấy, nếu như anh xem qua video bị bắt cóc hẳn có thể nhận ra lễ phục không giống nhau chứ? Nếu quả thật là bị bọn cướp bắt cóc, bọn cướp còn có thể tốt bụng thay quần áo mới cho mợ chủ nhà chúng tôi sao?”
“Anh xem trong video bị trói đó, trên mặt trên người mợ chủ chúng tôi có chút xíu thảm hại nào không?”
“Tôi đi theo bên cạnh Tổng giám đốc Hoäắc chúng tôi đã nhiều năm như vậy, cũng coi như quen biết Tổng giám đốc Ngô, nhưng vẫn không biết Tổng giám đốc Ngô lại thích quan tâm chuyện của người khác như vậy đấy.
Nếu như anh rảnh rỗi buồn chán quá, hay là đi cầu xin cô Trương, nghĩ cách làm cho người ta hồi tâm chuyển ý đi”
Từng câu từng chữ đều có lý có căn cứ, đáp trả lại bằng thái độ cứng rắn.
Mặt Ngô Thành Nam căng ra, nhìn anh ấy chằm chằm, tức đến siết chặt nắm đấm, nhất là câu cuối cùng Triệu Khôi Vĩ nói như lột tấm mặt nạ của anh ta xuống.
Triệu Khôi Vĩ và nhân viên bên cạnh đều nhìn Ngô Thành Nam bằng ánh mắt thờ ơ, không có một chút sợ hãi.
Nhất là người nhân viên của Hoắc Kỳ kia, còn thong thả quay đầu lại, nói với Triệu Khôi Vĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...