Lâm Bách Châu nghe vệ sĩ nói như vậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta.
Người vệ sĩ nhận ra mình nhiều chuyện, cúi đầu cung kính rồi ngậm miệng lại.
Sau đó Lâm Bách Châu thu lại ánh mắt, nhìn về hướng Bạch Hoài An rời đi, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Tại sao không tự mình đưa cô ấy trở về?
Vì anh ta sợ bản thân trên đường đưa cô ấy trở về sẽ không nỡ thả cô ấy đi, sẽ thay đổi chủ ý, làm ra những việc khiến cô ấy thất vọng.
Còn về việc tại sao không nói cho gia đình Hoắc biết?
Chuyện này anh ta đã làm chính là đã làm, không cần thiết dùng cái này để che giấu sai lầm của mình, cơn giận của nhà họ Hoắc, Hoäc Tùng Quân, bất luận là cái gì, anh ta cũng đều chịu.
Khi Bạch Hoài An chạy ra đến cửa, cảm giác khuôn mặt mình có chút lạnh, cô đưa tay sờ lên mặt, không biết từ khi nào nước mắt đã chảy dài.
“Lâm Bách Châu…”
Cô tự lẩm bẩm một mình, chuẩn bị bắt taxi trở về nhà, cảm thấy túi váy căng phồng, cô sững người một lúc rồi lấy đồ trong túi ra.
Đó là một tập tiền giấy còn mang theo hơi ấm, có lẽ Lâm Bách Châu nhét vào khi anh ta ôm cô.
Anh ta thậm chí còn chuẩn bị những thứ này.
Bạch Hoài An không biết tâm trạng của bản thân mình lúc này như thế nào, tóm lại là nó rất phức tạp.
Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều, định bắt taxi rời đi thì đột nhiên một người đàn ông da ngăm đen, ăn mặc rách rưới lao về phía cô một cách điên cuồng.
Cô chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đó túm lấy cô, một con dao găm lạnh lẽo kề vào cổ cô.
Máu trong người Bạch Hoài An dường như ngưng tụ, cơ thể cứng đờ.
Người mà Lâm Bách Châu cứ đến trước đây bị Bạch Hoài An phát hiện, cách cô một khoảng cách nhất định, lúc cô lao ra thì đã quá muộn, chỉ có thể nhìn Bạch Hoài An bị bắt, trở thành con tin.
Anh ta choáng váng, vốn tưởng rằng Bạch Hoài An có thể thuận lợi trở về nhà họ Hoắc, nhưng không ngờ lại gặp phải loại chuyện xui xẻo.
như vậy.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Bách Châu, cậu chủ có tới hay không, người nhiều một chút mới khống chế được tình hình.
Người bắt Bạch Hoài An có vẻ mặt điên cuồng đang cầm một con dao, những người xung quanh bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, giống như chim sợ cành cong, xung quanh hai người lập tức có một khoảng trống rất lớn.
Người của Lâm Bách Châu không dám hành động lỗ mãng, trốn vào trong đám người, vẻ mặt lo lắng mà gọi điện thoại.
Cuối cùng Lâm Bách Châu cũng trả lời điện thoại, một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ micro: “Người lên xe an toàn chưa?”
Giọng của tên thuộc hạ vừa lo lắng vừa hoảng sợ: “Cậu chủ, không tốt rồi, lúc cô Bạch chuẩn n xe thì bị một tên điên từ đâu tới bắt đi.
Bây giờ tên điên đó đang dùng dao găm đe dọa cô Bạch, tình hình là không tốt lắm, người đó có vẻ như tinh thần không được bình thường…
Anh ta nhìn người đàn ông đang bắt Bạch Hoài An, khuôn mặt anh ta bị phơi nắng thật sự rất đen, trông anh ta giống như anh ta quanh năm làm việc trên cánh đồng, chiều cao trung bình, dáng người rất gầy, nhưng cũng có cơ bắp, chắc hẳn là loại công nhân lao động thường xuyên.
Lâm Bách Châu một tay cầm điện thoại di động, tay kia mang theo.
người ra khỏi trung tâm thương mại, đối với thuộc hạ nói: “Anh chú ý nhất cử nhất động của người đó.
Không được hành động thiếu suy nghĩ, một khi phát hiện anh ta thật sự ra tay với Hoài An, phải làm mọi cách để cứu cô ấy ra, tôi sẽ mang người đến đó ngay bây giờ.
“
Nói xong anh cúp điện thoại, vội vàng chạy đến vị trí thuộc hạ vừa nói.
Thực ra không cần tìm Lâm Bách Châu cũng biết vị trí khi ra khỏi trung tâm thương mại, rất nhiều người đã tụ tập ở đó, người xem không sợ chết đứng đẳng xa, chỉ vào chỗ trống ở giữa mà bàn tán sôi nổi.
Bạch Hoài An mặc một chiếc váy trắng thanh tú, sắc mặt tái nhợt, bị người phía sau bắt làm con tin, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Người đàn ông vẻ mặt điên cuồng, một bên ôm cổ Bạch Hoài An, một bên hét vào xung quanh: “Tránh ra cho tao, đừng có đến đây, nếu không tao sẽ giết cô ta”
Bạch Hoài An ban đầu nghĩ rằng mình chỉ là người xui xẻo, tình cờ gặp phải kẻ điên không biết từ đâu đến, nhưng khi anh ta nói ra, Bạch Hoài An đã nhớ ra người này.
Người đang bắt cóc cô hóa ra là Bạch Quang.
Đó là người anh trên danh nghĩa của cô, người trước đây đã bị cô dùng kế để đưa vào mỏ quặng để lao động, Bạch Quang.
Anh ta vậy mà đã chạy trốn!
Bạch Hoài An cuối cùng cũng biết mình đang đi đường, tại sao lại luôn cảm thấy có cảm giác quen thuộc, cái mỏ quẳng kia chính là ở gần đây.
Với nhận thức này, cô ấy cuối cùng đã hiểu được cái gì mà khi xui xẻo thì uống nước lạnh cũng dắt răng.
Về điểm này thì cô cũng quá xui xẻo đi.
Khuôn mặt của Bạch Hoài An vẫn còn tái nhợt vì kinh ngạc, nhưng nét mặt đã hòa hoãn đi một chút, khuôn mặt không có biểu cảm, ánh mắt có phần lãnh đạm.
“Bạch Quang, không ngờ anh lại trốn ra được!” Giọng nói của nàng rất nhẹ, rõ ràng là một trần thuật, nhưng Bạch Quang nghe thấy lại mang theo một chút khinh thường.
Bạch Quang căm hận cô kinh khủng, vừa cử động ngón tay, trên cổ Bạch Hoài An đã xuất hiện một vệt máu.
Giọng nói của anh ta lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi căm hận: “Bạch Hoài An, mày không ngờ, tao cũng không ngờ tao lại có thể trốn thoát”
Giọng của Bạch Quang đắc ý nhưng cũng mang theo hoảng hốt.
Cái mỏ quăng kia có rất nhiều người trông giữ họ.
Anh ta và Bạch Đại Hùng buộc phải làm việc ngày đêm để trả nợ, đã bị công việc ép cong lưng, thần sắc tê liệt, so với trước kia căn bản không phải cuộc sống của con người.
Anh ta không muốn sống vô số lần, nhưng vào thời khắc mấu chốt không thể ra tay được, anh ta rất sợ chết.
Cuối cùng anh ta cũng nắm bắt được cơ hội vào đêm qua, và trốn thoát khỏi khu mỏ trong khi những người đang theo dõi họ không chú ý.
Ở thời khắc đó, anh ta rốt cuộc cũng cảm nhận được tư vị của tự do, anh ta căn bản không dám dừng lại, từng bước từng bước chạy đến thị trấn gần nhất, nhưng trong túi không có lấy một xu, và anh ta không biết phải đi đâu.
Không nghĩ tới trời không tuyệt đường người, lúc anh ta khong biết làm sao thì tình cờ nhìn thấy Bạch Hoài An đi theo một người đàn ông mà anh ta chưa từng thấy, động tác thân mật bước vào trung tâm thương mại.
Anh ta vẫn luôn đợi ở cửa trung tâm thương mại, cuối cùng đợi đến khi Bạch Hoài An đi ra, điều đáng mừng hơn nữa là Bạch Hoài An lại chỉ có một mình.
Đây quả thực là trời cao cho anh ta cơ hội.
Vì vậy, khi Bạch Hoài An chuẩn bị lên xe và rời đi, Bạch Quang đã không màng tất cả mà lao tới, bắt được Bạch Hoài An.
Mặc dù người đàn ông vừa rồi ở bên cô không phải là Hoắc Tùng Quân, nhưng anh ta có vẻ khá giàu có, ánh mắt của người kia nhìn Bạch Hoài An có tình ý, hẳn là có thể lừa được rất nhiều tiền.
Bạch Quang tham lam nhìn Bạch Hoài An, như thể đang nhìn một chồng tiền trước mặt: “Mày không ngờ rằng mình sẽ rơi vào tay tao.
đúng không.
Lúc trước mày không phải rất đắc ý sao? Đem tao cùng bố tao đạp xuống dưới chân, mày là một người ở trên cao, tao lúc ấy đã nghĩ sẽ giết mày, bây giờ cuối cùng có cơ hội, tao nhất định sẽ đòi lại toàn bộ những thứ mà mày nợ bố con tao!”
“Tôi nợ bố con các người?” Bạch Hoài An cười nhạo một tiếng: “Anh có lầm không, rốt cuộc là ai nợ ai?
“Chính là anh cùng bố anh quá mức độc ác.
Vì tiền, ngay cả chính anh trai, chú hai của mình cũng hại chết, cấu kết với người ngoài giết người diệt khẩu, chiếm đoạt tài sản của nhà chúng tôi, giúp đám người An Bích Hà đối phó với tôi.
Tôi không giế chết các người đã là đại phát từ bi rồi, anh còn mặt mũi nào nói tôi thiếu nợ các người?”
Giọng Bạch Hoài An trong trẻo, đầy chán ghét.
Bạch Quang nhất thời không biết phản bác như thế nào, thẹn quá hóa giận: “Là bố của mày đáng chết.
Ông ta rõ ràng nắm trong tay một công ty lợi nhuận như vậy mà cũng không nói tới chuyện nâng đỡ chúng ta.
Không phải nói trước kia ông ta và bố tao là anh em tốt? Ông ta tại sao không chia nửa công ty cho bố tao, ông ta chính là kẻ dối trá, chính là giả nhân giả nghĩa!”
“Thà rằng quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi, cho những người nghèo không có quan hệ huyết thống, cũng không bảng lòng đưa cho tao.
Tao là đứa con trai duy nhất trong gia đình Bạch.
Mày chỉ là đứa trẻ mồ côi mà họ đem về từ cô nhi viện.
Bọn họ dựa vào cái gì mà đối tốt với mày như vậy, còn muốn để lại tất cả tài sản cho mày, dựa vào cái gì Bạch Hoài An hơi nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt điên cuồng cùng với không cam lòng của Bạch Quang.
Tam quan của cô ấy dường như bị đánh mạnh một cú, và thật không thể tin được, người này đầu óc có vấn đề gì hay không?
(Tam quan: của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Tam quan gồm có: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan) Bố mẹ cô đã phải mất rất nhiều năm cố gắng làm việc vất vả mới có được một công ty như vậy, tất cả số tiền bạc đều là do bọn họ cực khổ kiếm được, bọn họ muốn cho ai thì cho người đó.
Bạch Quang có tư cách gì để oán hận, huống chi bố cô đã cho Bạch Đại Hùng và gia đình bọn họ đủ quyền lợi, cho dù bọn họ không cho gì, Bạch Quang cũng không có tư cách để oán trách!
Bạch Hoài An không muốn nói chuyện với anh ta, cô nhìn đám đông đang vây xem, cau mày, trong đầu đang nghĩ cách gì để thoát thân.
Nếu thực sự Bạch Quang muốn cô chết, lúc bắt được cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng, lẽ ra nên đâm vào cổ cô rồi, nhưng anh ta không làm.
Anh ta một bên dùng dao uy hiếp cô, một bên lại cảnh giác mà sốt ruột nhìn bốn phía xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Hoài An đảo mắt và đột nhiên nói: ‘Bạch Quang, xung quanh có rất nhiều người, anh chỉ có một con dao trong tay, bây giờ cảnh sát chưa tới, nhưng nhất định đã có người gọi cảnh sát.
Cho dù bây giờ anh có giết tôi đi nữa, cũng nhất định không thể trốn thoát, kết cục chờ đợi anh chỉ có là vào tù.
“
Cô nói xong còn cố ý dừng lại một chút, quả nhiên cảm giác được cơ thể Bạch Quang dừng lại Việc ngừng lại này đã cho Bạch Hoài An một hy vọng rất lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...