An Bích Hà trợn to hai mắt, diễn tả chân thực thế nào gọi là “trợn mắt há mồm”.
Cô ta quả thực không ngờ rằng Bạch Hoài An vậy mà sẽ nói ra những lời này.
Cầm tờ giấy ố vàng, ngón tay không ngừng siết chặt, gần như muốn bóp nát tờ giấy kia.
Bạch Hoài An cúi đầu cười nhẹ một tiếng: “Cho nên An Bích Hà, chiêu này của cô không uy hiếp được tôi.
Thậm chí cho dù có ký tên tôi cũng có thể nói đó là do cô ngụy tạo”
“Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!” An Bích Hà tức đến khàn cả giọng.
Bạch Hoài An cắn chặt môi dưới, cười khẩy một tiếng: “Tôi nếu như thực sự không biết xấu hổ thì lúc đầu đã không đề cập đến chuyện ly hôn, cũng sẽ không rời bỏ vị trí mợ Hoắc, tôi sẽ mặt dày mày dặn mà đeo bám lấy Hoắc Tùng Quân, vậy thì nào còn việc gì cho cô nữa!”.
An Bích Hà thở dồn dập, cô ta và Hoắc Tùng Quân quen biết nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ được tính tình của anh.
Chỉ sợ lúc đó Hoắc Tùng Quân chưa nhận ra được bản thân đã yêu Bạch Hoài An, nếu như cô không chủ động đề cập ly hôn thì Hoắc Tùng Quân cũng sẽ không ly hôn với cô.
“Chung Khánh Ngọc, cậu giữ chặt cô ta cho tớ, hôm nay tớ nhất định phải đánh con tiện nhận này!” Mu bàn tay của An Tiểu Nhiên nổi gân xanh, Chung Khánh Ngọc là tay sai trung thành của cô ta, liền đi tới muốn tóm lấy Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An sớm đã có phòng bị, bỗng nhiên né tránh, tức giận hét lên một tiếng: “Các cô dám, ở đây là nhà họ Lâm, khắp nơi đều có giám sát, hơn nữa ra ngoài chính là sảnh yến tiệc, có nhiều khách khứa như vậy đều ở đây, nếu như cô không muốn truyền đi tiếng tăm không tốt thì cô cứ ra tay.
Dù sao thì vừa rồi cô cũng đã mất mặt một lần rồi, không dễ gì bọn họ mới dần quên đi được một chút, cô vẫn muốn nổi danh sao?”
“Các cô nếu dám động tay với tôi, tôi có chết cũng kéo theo các cô làm đệm lưng.
Dù sao thì tôi cũng không có gì rồi, chân trần thì không sợ người mang giày”.
Trong mắt của cô đều là sự ngoan cường, trong lúc nhất thời An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc đều bị dọa đến do dự một chút không dám ra tay.
Bọn họ rất muốn đánh Bạch Hoài An nhưng nhìn thấy tự thái của cô như vậy, nếu như quả thật làm bản thân bị thiệt hại vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
An Bích Hà cảm thấy mình cao quý hơn so với Bạch Hoài An, nếu như vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Bạch Hoài An thấy bọn họ từ bỏ rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào An Bích Hà.
Người phụ nữ này quá độc ác, cô vĩnh viễn không bao giờ quên lúc đó ở bệnh viện, An Bích Hà đã nói những lời đó ở bên tai cô.
Một mạng người trong mắt cô ta chẳng là gì cả.
Chỉ cần có nhà họ An ở sau lưng cô ta, cô ta liền có thể hành động tùy ý và liều lĩnh như vậy, coi mạng sống của người khác như cỏ rác.
Bạch Hoài An nhớ đến cái chết bi thảm và nhục nhã của mẹ, vành mắt đỏ hoe mang theo sự căm hận: “An Bích Hà, từ đầu tới cuối đều là cô nợ tôi.
Cô hôn mê ba năm không phải do ba tôi gây ra, vậy mà cô vẫn là nhờ vào máu của tôi mới có thể tỉnh lại, bởi vì đố kỵ lại có thể hại chết mẹ tôi, hại tôi tan cửa nát nhà, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho cô!”.
An Bích Hà nhìn thấy sự căm hận và kiên quyết trong mắt cô, bỗng chốc lùi về sau hai bước.
Bạch Hoài An của hiện tại hoàn toàn không giống với trước đây.
Cô ta của ngày xưa rõ ràng dễ bắt nạt như vậy, có thể tùy sức nhào nặn nhưng hiện tại....!
Trong lòng An Bích Hà chợt lạnh lẽo, cảm thấy giống như cô đang trêu chọc phải một kẻ bị điện không muốn sống nữa!
Chung Khánh Ngọc kéo tay sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với cô ta khiến cho trong lòng An Bích Hà bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Cô sợ cái gì chứ, Bạch Hoài An làm sao có thể gây khó dễ cho cô được chứ? Cô ta không có gì cả còn sau lưng cô thì vẫn còn nhà họ An, có tiền có thể, làm sao cô ta có thể đầu lại với mình.
“Cô là đồ điện, tôi không so đo với một người tầm thường như cô, như vậy sẽ khiến cho bản thân tôi gặp vận xui!” An Bích Hà trừng mắt nhìn cô, sau đó không làm gì cả rồi cùng chung Khánh Ngọc rời đi.
Cô ta đi rồi, Bạch Hoài An ngược lại cảm thấy mơ hồ.?! Chỉ có như vậy?
Cô cho rằng An Bích Hà thực sự sẽ kết hợp với Chung Khánh Ngọc đánh cô, kết quả là cô ta chẳng làm gì cả.
Bạch Hoài An băn khoăn trở lại sảnh yến tiệc, Lâm Bách Châu thấy cô quay lại mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi anh thấy An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc đến phòng vệ sinh, cô ta không có làm khó em chứ, có ra tay với em không?”.
“Không có!” Bạch Hoài An thành thật nói.
Lâm Bách Châu nhìn cô quả thật là không có vết thương, lúc này mới tin: “Thật là kỳ lạ, vừa rồi anh mới nhìn thấy bộ dạng hung hăng của bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ vì chuyện lúc nãy mà trả thù em”.
Bạch Hoài An nhíu mày, không lẽ bọn họ còn có thủ đoạn nào nữa sao?
Trong suốt yến tiệc, cô luôn chuẩn bị tinh thần hết sức cảnh giác, phòng bị hai người này, kết quả là bọn họ vẫn không có bất kì động tĩnh nào.
Nhưng lại có một người đàn ông lạ, lúc Lâm Bách Châu vừa rời đi liền tìm đến cô.
Tướng mạo người đàn ông này mặc dù không phải là đặc biệt xuất sắc nhưng cũng xem là đẹp trai, trên người anh ta dường như thoang thoảng có mùi thuốc bắc.
Anh ta cười rồi tự giới thiệu bản thân trưc vẻ mặt nghi ngờ của Bạch Hoài An: “Tôi là người thừa kế của nhà họ Ngô, Ngô Thanh Vũ, nhà họ Ngô của chúng tôi là trung y thế gia”
Bạch Hoài An chợt hiểu ra liền gật đầu: “Cho hỏi anh tìm tôi có việc gì?”.
Cô chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không giống như là đến để bắt chuyện, điều này quả thực rất lạ.
Trong mắt Ngô Thanh Vũ thoáng hiện lên một tia u ám, anh ta cười với cô rồi nói: “Nghe nói cô là vợ cũ của Hoắc Tùng Quân?”.
Lời này vừa nói ra, Bạch Hoài An cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy không được thoải mái.
Đặc biệt là thần sắc kỳ lạ của anh ta hoàn toàn không phù hợp với tướng mạo anh tuấn và nho nhã kia, khiến cho người khác có một loại cảm giác xa cách.
“Xin lỗi, tôi không muốn nói điều này!”.
Bạch Hoài An trực tiếp từ chối, không muốn nói chuyện cùng với người đàn ông kỳ lạ này.
Lúc cô vừa xoay người, Ngô Thanh Vũ cúi thấp đầu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trongn đáy mắt là sự âm lãnh.
Anh ta rất nhanh thu lại vẻ mặt sau đó sải bước đi đến ngăn cô lại: “Chờ đã!”.
Bạch Hoài An bất mãn nhìn anh ta: “Anh đang làm gì vậy?”
“Cô Bạch, cô nghe tôi nói xong trước đã” Ngô Thanh Vũ lộ ra nụ cười mà anh ta cho là đẹp nhất: “Gia đình chúng tôi và nhà họ Hoắc có một vài quan hệ cạnh tranh, thủ đoạn của Hoắc Tùng Quân vô cùng tàn nhẫn, thường xuyên chèn ép công việc kinh doanh của nhà chúng tôi.
Tôi và cô giống nhau, đều rất ghét anh ta”.
Bạch Hoài An quay đầu lại, lông mày giãn ra: “Vậy thì sao...”
Ngô Thanh Vũ thấy cô chủ động hỏi trong nhất thời liền nở nụ cười: “Dù sao thì biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì vậy tôi đã cố ý điều tra một vài tư liệu và biết được cô với anh ta đã từng kết hôn ba năm.
Nhưng do anh ta đã phụ lòng cô, lừa cô ba năm, vì để cứu An Bích Hà mà đã lợi dụng tình cảm của cô”.
“Sau khi tôi biết những điều này liền vì cô mà cảm thấy vô cùng không đáng.
Hoắc Tùng Quân thật quá đáng, tình cảm của con gái trân quý và đẹp đẽ như vậy, vậy mà anh ta lại có thể vứt đi, coi như một chiếc giày rách nát mà chà đạp lên.
Loại đàn ông này thật sự là quá cặn bã”
Ngô Thành Vũ lòng đầy căm phẫn, dường như người bị lừa đổi tình cảm là anh ta vậy.
Bạch Hoài An rũ mắt xuống, nhìn từ góc độ này của anh ta thì biểu cảm hiu quạnh giống như là đang hết sức đau lòng.
Ngô Thanh Vũ lộ ra nụ cười như đã đạt được mục đích, nghe nói rằng khi phụ nữ nhắc đến người yêu cũ cặn bã trước đây đều sẽ hận không thể để anh ta chết đi..
Hoắc Tùng Quân lợi dụng Bạch Hoài An ba năm, lừa dối cô ba năm, cô nhất định hận Hoắc Tùng Quân đến chết.
Vừa rồi cô vào sảnh yến tiệc, một màn Hoắc Tùng Quân thất lễ kéo cô ôm vào trong lòng anh ta đã nhìn thấy rồi.
Hoắc Tùng Quân vẫn còn cảm tình đối với cô, dường như còn rất sâu đậm.
Chỉ cần lợi dụng Bạch Hoài An một cách hợp lí nhất định có thể giáng một đòn đả kích rất lớn đối với anh ta.
“Anh muốn tôi làm gì?” Bạch Hoài An ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hỏi.
Ngô Thanh Vũ thấy cô đã cắn câu mới nói: “Loại đàn ông cặn bã này mọi người đều muốn trừng phạt, vì vậy tôi muốn cô hợp lực với tôi dồn sức đả kích và đánh sụp anh ta để anh ta biết được không phải ai cũng có thể bắt nạt phụ nữ”.
Hoắc Tùng Quân nói xong với Lâm Diệc Hoành liền nhìn thấy Ngô Thanh Vũ cùng với Bạch Hoài An đang đứng ở một góc khuất nói chuyện, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng.
Cái tên Ngô Thanh Vũ này không biết vì sao lại hận anh thấu xương, vẫn luôn đối đầu với anh.
Mỗi lần đều giống như một con chó điên cắn lấy anh không buông làm cho người ta nhàm chán và ghét bỏ.
Tại sao anh ta lại ở cùng một chỗ với Hoài An, anh ta nói với cô những gì rồi?
Trong lòng Hoắc Tùng Quân nhất thời căng thẳng, cái tên tiểu nhân Ngô Thanh Vũ Này sẽ không ở trước mặt Hoài An mà bịa ra chuyện gì nói xấu anh chứ?
Anh vội vàng nhích tới gần chỗ hai người, đến gần vừa đủ nghe thấy Ngô Thanh Vũ muốn mời Bạch Hoài An cùng hợp tác để đối phó anh, sắc mặt nhất thời đen lại.
Cái tên Ngô Thanh Vũ này xem ra trước đây anh dạy dỗ anh ta còn chưa đủ, vậy mà lại dám xúi giục Hoài An đối phó với anh!
Anh đang chuẩn bị đi qua muốn dạy dỗ Ngô Thanh Vũ, đột nhiên nghe thấy Bạch Hoài An mở miệng.
V.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, dung mạo xinh đẹp dưới ánh đèn dịu nhẹ hết sức kiều diễm, những lời nói ra lại không dễ nghe như vậy.
“Chẳng trách anh vẫn luôn đấu không lại Hoắc Tư Ngạn, nếu như anh đem sự khôn ngoan này dùng trong công việc thì nói không chừng còn có thể thắng anh ấy một lần đấy”
“Cái gì?” Ngô Thanh Vũ sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.
Bạch Hoài An tiếp tục nói: “Nếu như đã là tranh chấp việc kinh doanh thì đương nhiên phải có bản lĩnh khác biệt, anh không thắng được anh ấy, ngược lại lại dùng kiểu đường ngang ngõ tắt này, đem hi vọng chiến thắng kì vọng ở một người phụ nữ.
Vừa rồi còn buộc tội Hoắc Tùng Quân lợi dụng tôi, vậy chẳng lẽ đây không phải là anh cũng đang lợi dụng tôi sao?”
Cô vừa nói vừa chỉ vào mặt mình: “Lẽ nào anh thấy diện mạo của tôi đẹp liền cảm thấy tôi không có não sao? Nhìn tôi ngu xuẩn vậy sao?”
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...