Hoắc Tùng Quân cảm nhận được một ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, quay đầu lại nhìn với ánh mắt sắc bén, thì liền bắt gặp ánh mắt của NCô Thành Nam.
Đương nhiên, anh cũng nhìn thấy được sự căm hận sáng rực trong mắt anh ta.
Hoäc Tùng Quân rất hiểu NCô Thành Nam, nhìn thấy Trương Kim Liên bên cạnh Bạch Hoài An, liền hiểu được người này đang muốn gì.
Anh cong môi khinh thường, bật ra một tiếng cười lạnh.
NCô Thành Nam bị nụ cười khinh thường của anh làm cho bối rối, anh ta căn chặt môi dưới, khó khăn đưa mắt đi chỗ khác.
Hận thù trong lòng ngày càng lớn, anh ta đã thề, sớm muộn gì cũng sẽ giãm Hoắc Tùng Quân dưới chân, bóp nát toàn bộ kiêu ngạo của anh ta.
Hoäắc Tùng Quân không có tâm trạng nhìn người như chó chết chủ này, quay đầu kéo ngón tay Bạch Hoài An, lúc nhìn qua đây, ánh mắt của anh đã dịu xuống.
“Hoài An, về nhà thôi, ông nội và những người khác đang đợi chúng †a trên xe.”
Bạch Hoài An gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt với Trương Kim Liên và những người khác.
lên xe rời đi, Trương Kim Liên vẫn chưa thỏa mãn chậc chậc vài tiếng: “Mùi hương trên người Hoài An thạt thơm, lát nữa con sẽ hỏi cô ấy đang dùng nước hoa gì.”
Mẹ Trương nhìn dáng vẻ đơn thuần của con gái, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Con đó, bao giờ mới có thể thay đổi tính tình của mình, trở nên chín chắn và trưởng thành hơn”
Trương Kim Liên nghiêng đầu nhìn bà với vẻ mặt khó hiểu.
Bố Trương thở dài: “Quên đi, trưởng thành hay không không quan trọng.
Bố mẹ sẽ nuôi con cả đời”
Ánh mắt mẹ Trương di chuyển, nhớ tới ánh mắt Hoắc Tùng Quân nhìn Bạch Hoài An vừa rồi, đột nhiên nói với Trương Kim Liên: “Chờ một ngày nào đó, có cậu nhóc nào đó nhìn con với ánh mắt giống như tổng giám đốc Hoắc nhìn vợ cậu ấy, thì chắc chắn cậu nhóc đó yêu con rất nhiều, lựa chọn cậu ta là điều đúng đắn”
Trương Kim Liên sửng sốt, vẻ mặt có chút trâm ngâm, trước khi cô kịp nghĩ ra được điều gì đó, thì bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn.
“Kim Liên!”
Là giọng của NCô Thành Nam.
Bố Trương và mẹ Trương nhận ra NCô Thành Nam đang đến, vội vàng bảo vệ con gái của mình, nhìn về cậu ta với ánh mắt cảnh giác.
“Cậu NCô, còn có chuyện gì sao?”
Bố Trương và mẹ Trương có kinh nghiệm hơn Trương Kim Liên, từ sau khi NCô Thành Nam quản lý cảm xúc thất bại, bọn họ đã nhìn rõ tính cách bị che giấu của người này.
Đây là con người điên cuồng, ích kỷ, hành sự cực kỳ tàn nhẫn.
Mẹ An cuối cùng cũng vì sợ hãi cậu ta nên mới rời đi, có lẽ người này còn tàn nhẫn hơn bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ không dám để con gái mình tiếp xúc với người này một mình.
Họ sợ rằng con gái mình sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của cậu ta lừa gạt.
NCô Thành Nam nhìn dáng vẻ phòng bị của bọn họ, ánh mắt liền tối sầm lại, hơi cúi đầu, che đi vẻ mặt dịu dàng như trước của mình.
“Bác trai, bác gái đừng nhìn cháu bằng ánh mắt như vậy”
Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, giống như vô cùng bao dung, cười khổ một tiếng: “Không phải lúc trước chúng ta đã nói hết rồi sao? Kim Liên còn nhỏ, chắc chản đã nghe thấy ai đó nói gì đó rồi hiểu lầm cháu.
Cháu có thể giải thích hết tất cả!”
Bố Trương và mẹ Trương nhìn nhau, bọn họ nghe vậy cảm thấy rất xấu hổ.
Vừa rồi, chắc chắn NCô Thành Nam đã nhìn thấy dáng vẻ bọn họ đứng cùng Hoắc Tùng Quân và những người khác.
“Cậu NCô, cậu nghĩ nhiều rồi.
Chúng tôi không nghe lời bóng gió của ai cả.
Chúng tôi thực sự đã suy nghĩ rất nhiều, cả gia đình bàn bạc xong mới đưa ra quyết định này.
Chúng tôi đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện đó.”
NCô Thành Nam mím môi, giương mắt nhìn bọn họ: “Vừa rồi trong bữa tiệc, mọi người không hề nói rõ, chỉ nói Kim Liên còn nhỏ không thể gánh nổi trách nhiệm của nhà họ NCô.
Nhưng lúc hai người muốn gả Kim Liên cho cháu, lẽ nào hai người không nghĩ tới chuyện này sao?”
“Đây chỉ là một cái cớ thôi, chắc chắn hai người đang giấu cháu chuyện gì đó.
Cháu không tin, lúc trước vẫn còn tốt cơ mà, sao đột nhiên hai người lại thay đổi quyết định”
Thấy cậu ta hung hãn dọa người, bố Trương và mẹ Trương nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Họ thực sự đã được người nhà họ Hoắc nhắc nhở, và bị Trương Kim Liên thuyết phục, mới đưa ra quyết định như vậy.
Nếu như họ nói ra, chẳng phải sẽ gây rắc rối cho gia nhà họ Hoắc sao!
Người ta đã giúp đỡ con gái mình, bọn họ lại mang đến rắc rối cho.
nhà họ Hoäc, đây chẳng phải là lấy ân báo oán sao?
NCô Thành Nam nhìn mấy người bọn họ với ánh mắt sáng rực, nhất định phải ép bọn họ nói ra, chuyện này là do nhà họ Hoắc xúi giục.
Cho dù hôn sự không thành, chỉ cần quy hết lý do bị từ hôn cho người nhà họ Hoắc là được.
Bản thân anh ta vẫn có thể tránh được một phần áp lực, coi như mình là người bị hại, còn có thể nhận được một chút thông cảm.
Lúc này, Trương Kim Liên vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: “Cậu NCô cuối cùng anh muốn nói cái gì? Lẽ nào anh đang muốn ép chúng tôi nói, chuyện này là do nhà họ Hoắc xúi giục sao?”
Tính tình của cô bộc trực, nói thẳng những lời lòng vòng nấy giờ.
NCô Thành Nam nghẹn họng, cau mày nhìn cô.
Trương Kim Liên không chút sợ hãi nhìn anh ta, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Đây là quyết định của tôi, không liên quan đến ai cả.
Nếu như cậu NCô muốn truy tìm nguyên nhân, tại sao không tìm nguyên nhân ở mình trước? Ở anh có vấn đề gì lại khiến tôi đột nhiên từ hôn?”
Sắc mặt NCô Thành Nam chợt tối sầm lại: “Quả nhiên, em vì chân của tôi có vấn đề, nên mới từ hôn với tôi!”
Trương Kim Liên sửng sốt.
Cái quái gì vậy, sao lại kéo đến chân rồi?
Cô từ hôn vì cảm thấy NCô Thành Nam là người bạc tình bạc nghĩa, không từ thủ đoạn.
Cô sợ mình gả vào nhà họ NCô sẽ làm hại nhà họ.
Trương.
Sao đến miệng NCô Thành Nam lại biến thành, cô ghét bỏ chân tay anh ta có vấn đề cơ chứ!
Chân NCô Thành Nam có vấn đề, chuyện này bọn họ đã biết từ lâu.
Chỉ là đi lại có chút khập khiễng, chỉ cần không nằm trên giường thì không thể động đậy, Trương Kim Liên cảm thấy chuyện này không có gì quá tệ.
Cô nhìn NCô Thành Nam với vẻ mặt phức tạp, cảm thấy người này trong lòng quá nhạy cảm.
Bình thường nhìn tự tin như vậy, nhưng thực ra trong lòng lại rất tự ti.
Nhưng vì tự ti mà trút giận lên người khác là không đúng.
“Cậu NCô hiểu lầm rồi, tôi không hề nghĩ như vậy”
“Vậy thì em nghĩ thế nào?” NCô Thành Nam nghiến răng, gắt gao.
nhìn cô, chất vấn.
Nếu đã từ hôn, Trương Kim Liên cũng không muốn dây dưa nhiều với anh ta.
Có vài vị khách vẫn chưa rời đi, đang nhìn chảm chằm vào bọn họ.
Trương Kim Liên không muốn bị bọn họ đàm tiếu, nhanh chóng nói với bố Trương và mẹ Trương: “Bố mẹ, xe của chúng ta đến rồi, chúng ta về nhà trước đi”
Thấy cô đang né tránh vấn đề của mình, NCô Thành Nam giang hai cánh tay, cố gắng ngăn cô lại.
Trương Kim Liên nóng nảy đẩy tay anh ta ra, trong đôi mắt hạnh chứa đầy sự tức giận: “Cậu NCô, xin tự trọng.
Nhiều người đang nhìn như vậy, đàn ông thì không nên dây dưa lăng nhằng, đừng để người khác coi là trò cười.”
NCô Thành Nam nhìn theo ánh mắt của cô, đúng thật là có vài người đang nghển cổ xem náo nhiệt, vẻ mặt anh ta lập tức trì trệ, sau đó mới nhận ra mình vừa làm cái gì.
Vội vàng thu lại cánh tay, Trương Kim Liên nhân cơ hội này kéo bố mẹ mình đi, không thể chờ được tránh xa tên điên này.
Cô Thành An nhìn chăm chằm bọn họ rời đi, không thể cứu vấn được gì, lại còn bị mọi người xem là trò cười, sự bực tức trong lòng càng ngày càng trầm trọng.
Bạch Hoài An trở lại nhà họ Hoắc, cả người liền được thả lỏng.
Lúc tham gia bữa tiệc, cả người phải căng như dây đàn, phải chuẩn bị tinh thần sợ rằng thân sẽ làm nhà họ Hoắc mất mặt.
Bây giờ được thả lỏng trở lại, ngay cả lễ phục còn chưa kịp thay, đã cởi giày cao gót, chạy tới bàn trà trong phòng khách rót nước.
Hoắc Tùng Quân nhìn cô như vậy, mỉm cười nhắc nhở: “Thêm chút nước nóng vào, đừng uống nước lạnh, làm hư bụng”
Ông nội Hoắc, bố Hoắc và mẹ Hoắc đều cưng chiều nhìn dáng vẻ trẻ con của Bạch Hoài An, cảm thấy nhà họ Hoắc buồn tẻ đã bừng sáng hơn một chút.
Tính cách của Hoắc Tùng Quân vốn dĩ sẽ không làm ra mấy chuyện hoạt bát như vậy.
Hồi còn nhỏ, anh đã nghiêm túc như một ông cụ non, hoàn toàn không có một chút vui vẻ trong việc nuôi dạy một đứa trẻ.
Từ khi Bạch Hoài An đến nhà họ Hoắc, buông thả bản tính của mình, những người lớn tuổi của nhà họ Hoắc mới thực sự cảm thấy sự mới lạ và thú vị của việc nuôi trẻ.
Bạch Hoài An cười híp mắt uống nước, nhìn những quả mơ tươi mới đặt trên bàn trà, liền cầm hai quả lên, ăn một cách ngon lành.
Mẹ Hoắc thay giày bước vào, nhìn thấy những quả mơ vàng óng, tròn vo trên tay cô, khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Bà ngửi thấy trong không khí có mùi chua, lại nhìn dáng vẻ Bạch Hoài An ăn vui vẻ như vậy, liền do dự nói: “Hoài An, những quả mơ này, con không thấy chua sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...