“Nói ra cũng thật xấu hổ” Diệp Văn Bình cúi đầu nói, vẻ mặt chán nản, lộ ra một sự xấu hổ: “Tôi cũng là đến bước đường cùng”
“Mấy năm nay, tôi làm ăn thất bại, nợ nân chồng chất.
Mấy tháng trước tôi đến thành phố Sơn Lam muốn mượn một số tiền của đối tác cũ, nhưng không mượn được tiền”
Khuôn mặt Diệp Văn Bình thở dài nói: “Những người này, khi cậu đang ở thời kì đỉnh cao, thì ùn ùn kéo đến, vừa uống rượu vừa nói chuyện một cách vui vẻ.
Còn khi cậu sa sút thì từng người một đều mong muốn thừa cơ hãm hại cậu.
Tôi cũng vô tình nghe ai đó nói chuyện nhà họ Hoắc đang đi tìm ân nhân cứu mạng, mới chợt nhớ đến chuyện của mười mấy năm trước”
Ông ta nói xong mặt đỏ bừng giống như là đang nói điều gì đó khó nói: “Chính vì vậy mà tôi mới mặt dày tìm tới cửa.
Vốn dĩ tôi cũng không muốn dùng chuyện này để tranh công nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.”
Lời ông ta nói thật giả lẫn lộn, thực sự là mấy tháng trước ông ta làm ăn thất bại bị Ngô Thành Nam bí mật tìm thấy ở thành phố Sơn Lam, đúng lúc Hoắc Tùng Quân điều tra liền có thể điều tra ra.
Khi Ngô Thành Nam tiếp xúc với ông ta, việc này cũng được thực hiện trong bí mật, Hoắc Tùng Quân không thể nào điều tra ra được.
Hoắc Tùng Quân để lời này của ông ta ở trong tai, không lộ ra dấu vết gì, Diệp Văn Bình cũng không biết rốt cuộc anh có tin hay không.
“Hôm đó ông mặc trang phục gì?” Hoắc Tùng Quân đột nhiên hỏi.
Diệp Văn Bình sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng trả lời: “Không khác gì với bộ hôm nay tôi mặc đều là âu phục màu xám bạc.”
Hoắc Tùng Quân ngẩn ra một lúc, lúc đó anh đang hôn mê nhưng giữa chừng lại hơi tỉnh táo vài giây, bởi vì khói lửa, anh chỉ mơ hồ nhìn thấy một màu trắng xám.
Ký ức chỉ có vài giây như vậy.
Trước đây chỉ nghĩ rằng thứ màu xám trắng là sương mù, bị Diệp Văn Bình nói như vậy, vậy chắc hản chính là màu sắc bộ trang phục của ân nhân cứu mạng mặc.
“Tổng giám đốc Hoắc, điều các cậu hỏi tôi đều nói rồi, vậy có thể chứng minh tôi chính là người đã cứu mạng cậu năm đó hay không?”
Diệp Văn Bình có chút vội vàng hỏi.
Hoắc Tùng Quân cười với ông ta, vỗ về nói: “Trước tiên ông đừng lo lắng.
Vào thời điểm đó, một nhân viên tại hiện trường là nhân chứng vẫn cần phải có anh ta đến xác nhận”
Diệp Văn Bình siết chặt ngón tay, cuối cùng đã chạm tới mắt xích quan trọng nhất.
Cậu Ngô cũng từng nói với ông ta nhà họ Hoắc đã tìm được nhân chứng là một người phục vụ khách sạn.
Tuy nhiên, cậu Ngô cũng nói người phục vụ đó đứng ở xa nhìn không rõ được mặt của ân nhân cứu mạng.
Ngược lại, lúc đó cậu Ngô chứng kiến nhiều hơn một chút.
Ngay cả cậu Ngô cũng cảm thấy ông ta có thể dựa vào việc thật giả lẫn lộn, vậy chắc hẳn ông ta cũng lừa được người nhân chứng đó.
“Triệu Khôi Vĩ, sai người mang cho ông Diệp một ít trà và điểm tâm”
Hoắc Tùng Quân dặn dò một tiếng và nói với Diệp Văn Bình: “Cái đó, nhân chứng một lúc nữa mới tới được, trước tiên ông nghỉ ngơi đi đã, tôi còn có chuyện phải xử lý, gặp lại sau.”
Diệp Văn Bình gật đầu, Hoắc Tùng Quân mỉm cười xoay người đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Vừa bước ra ngoài, trên mặt anh lộ ra một nụ cười.
Triệu Khôi Vĩ dặn dò người chuẩn bị trà và điểm tâm, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân bước ra liền vội vàng đi theo, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi nói đúng hay không người này đều có thể trả lời được hết.
Những câu trả lời này từ trước đến nay chúng ta chưa từng công bố ra bên ngoài, trước giờ cũng chưa từng có ai trả lời đúng.”
“Ông ta không phải người đó!” Giọng điệu của Hoắc Tùng Quân rất kiên quyết.
Triệu Khôi Vĩ sững sờ, vẻ mặt nghỉ ngờ.
Rõ ràng đã trả lời được rồi, cũng không có thiếu sót, tại sao Tổng giám đốc Hoắc lại kiên quyết tin rằng ông ta không phải là ân nhân cứu mạng lúc đó.
Nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đã đi xa, anh ấy vội vàng lon ton chạy theo, khó hiểu tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, làm sao anh chắc chắn ông ta không phải là ân nhân cứu mạng lúc đó chứ?”
Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười khẩy một tiếng, giải thích: “Ông ta trả lời quá hoàn hảo, giống như ghi nhớ trước câu trả lời đúng”
Khi Triệu Khôi Vĩ nghe được lời giải thích của Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt anh ấy phức tạp:”Anh chính là vì ông ta trả lời quá hoàn hảo mới xác định ông ta đang nói dối như vậy sao? Hình như có chút qua loa, dù sao chúng ta cũng phải đưa ra được bằng chứng bác bỏ.”
Hoắc Tùng Quân quay đầu liếc anh ấy một cái: “Còn có một nguyên nhân nữa”
“Cái gì?” Triệu Khôi Vĩ sửng sốt một chút.
Hoắc Tùng Quân thần bí, dưới sự vô cùng mong chờ của Triệu Khôi Vĩ, nói: “Giác quan thứ sáu.”
Triệu Khôi Vĩ: “…”
Giác quan thứ sáu cái gì chứ!
Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng không nói nên lời của anh ấy, không thèm để ý, quay đầu tiếp tục đi tới văn phòng, sắc mặt lạnh lùng.
Nhưng chuyện của hơn mười năm trước cái tên Diệp Văn Bình này vẫn còn nhớ rõ như vậy, đến cả màu sắc của âu phục đều có thể nhớ dù sao cũng cảm thấy có chút gì đó không chân thật.
Một điểm quan trọng hơn nữa là cảm giác mà người này đem đến cho anh không thực sự tốt.
Thoạt nhìn ông ta rất có khí chất, kèm theo khuôn mặt khiến cho người ta cảm giác rất ngay thẳng, nhưng khi thả lỏng, ánh mắt lại lộ ra vẻ đắc ý kiêu ngạo, rất không phù hợp.
Thật sự khiến người ta muốn lột da trên mặt của ông ta xuống.
Cuối cùng Triệu Khôi Vĩ cũng có phản ứng từ sự hoang mang và đi theo Hoắc Tùng Quân vào văn phòng.
“Tôi đã cử người đi điều tra cái tên Diệp Văn Bình này rồi.
Hành tung của mười mấy năm về trước chắc hẳn không thể làm giả”’ Triệu Khôi Vĩ nói rồi đưa một phần thông tin cho Hoắc Tùng Quân: “Đây là một số thông tin cơ bản về Diệp Văn Bình”
Hoắc Tùng Quân cầm lấy liếc mắt một cái, phía trước là một mục mười dòng, khi nhìn thấy con gái là Diệp Lan cùng tấm ảnh, liền cười khẩy một tiếng ném thông tin trực tiếp lên trên bàn làm việc.
“Căn bản không cần nhìn, người này tuyệt đối là gi Đầu tiên là Diệp Lan, sau đó là Diệp Văn Bình, sự trùng hợp này quá lớn.
Nếu như nói Diệp Văn Bình xuất hiện trước, Diệp Lan xuất hiện sau, có lẽ anh còn có thể tin tưởng vài phần, nhưng người đứng đẳng sau lại quá vội vàng.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của anh vô cùng tẻ nhạt, căn bản là một đường ba điểm, Diệp Lan này không có cơ hội.
Bữa tiệc sinh nhật phú nhị đại trong vòng bạn bè đã mời anh trước, sau khi anh đồng ý liền truyền ra tin tức.
Người đó có thể nhìn ra đột nhiên có cơ hội, mới nóng lòng muốn cho Diệp Lan xuất hiện trước mặt anh, nhưng tuyệt đối không ngờ răng vậy mà Hoài An lại trở về sớm hơn dự tính, tình cờ được Trần Thanh Minh mang đến bữa tiệc.
Tiếp xúc với quân cờ Diệp Lan này trước.
Triệu Khôi Vĩ không biết trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sự chắc chắn của Hoắc Tùng Quân, trong lòng cũng có tính toán rồi, xem ra người đó thực sự không phải là ân nhân cứu mạng lúc đó Không mất nhiều thời gian để nhân chứng đến Hoắc Kỳ.
Hoắc Tùng Yên đưa anh ta vào phòng tiếp khách, lời nói khách sao cũng không có, chỉ thẳng vào mặt Diệp Văn Bình nói với nhân chứng: “Lúc đó người cứu mạng tôi có phải ông ta không?”
Nhân chứng nhìn Diệp Văn Bình một cách cẩn thận với vẻ mặt nghiêm túc, và đi vòng quanh ông ta hai lần.
Diệp Văn Bình lo lắng siết chặt ngón tay, mặc dù cậu Ngô liên tục nói rằng ông ta rất giống, nhưng trong lòng ông ta cũng không rõ ngọn nguồn, suy cho cùng ông ta rõ ông ta không phải là người lúc đó.
Thật lâu sau, nhân chứng đó trở lại phía Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt do dự: “Tổng giám đốc Hoắc, lúc đó tôi chỉ loáng thoáng nhìn thấy người đó cứu mạng anh.
Thân hình của người này còn có chiều cao tương đối phù hợp, khuôn mặt cũng có vẻ có phần giống, có điều thời gian qua lâu như vậy rồi tôi cũng không thể xác định chính xác được”
Hoắc Tùng Quân đang định để anh ta nghĩ kỹ lại thì đột nhiên người điều tra Diệp Văn Bình lúc trước quay lại.
Anh ta nói với Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi đã điều tra ra được hôm đó Diệp Văn Bình đang ở thành phố Sơn Lam hơn nữa chúng tôi đã tìm thấy đoạn video giám sát, hôm đó ông ta cũng xuất hiện gần khách sạn.”
Anh ta nói xong, phòng tiếp khách chìm vào im lặng, Diệp Văn Bình trong lòng ngây ngẩn cả người, thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Tùng Quân cau mày, người đàn ông này thật sự là ân nhân cứu mạng của mình sao?
Lẽ nào anh và Diệp Lan, hai người thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
Anh không tin điều đó!
Đúng lúc này, bên ngoài phòng tiếp khách náo loạn, một số phóng viên trang bị súng dài và súng ngắn đột ngột xông vào, trực tiếp cầm máy quay và bắt đầu phỏng vấn trực tiếp vài người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...