Hoắc Ngô Thành Nam nghe thấy thanh âm kinh ngạc khó tin của Diệp Lan thì bật cười hài lòng.
Anh ta nhìn Diệp Văn Bình, nói: “Xem ra mấy ngày nay ông được huấn luyện rất tốt, ngay cả con gái ông cũng không nhận ra”
Diệp Văn Bình mỉm cười dè dặt với anh ta, khí chất rất tao nhã, khuôn mặt nhân hậu, tốt hơn rất nhiều so với dáng vẻ co ro cúm rúm khi mới đến.
Chỉ cần khoác lên mình bộ vest và đứng đó cũng có thể đánh lừa người khác, màn biến hình vô cùng thành công.
Ngô Thành Nam đi vòng quanh ông ta hai lần, tấm tắc khen ngợi: “Giống, đã giống hơn rồi”
Hầu như đã không còn sơ hở nào nữa, nếu tiếp tục phát huy được như vậy, cho dù nhà họ Hoắc có nghi ngờ cũng không đưa ra được chứng cứ gì, chỉ có thể thừa nhận người ân nhân này mà thôi.
“Ngày mai ông trực tiếp đến gặp nhà họ Hoắc, cứ làm theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn, đừng để lộ tẩy”
Diệp Văn Bình gật đầu, nghiêm nghị nói: “Vâng, cậu chủ”
Nhìn dáng vẻ lịch sự của ông ta, Ngô Thành Nam càng thêm hài lòng.
Anh ta liếc nhìn Diệp Lan vẫn đang đứng yên tại chỗ, nói: “Còn ngẩn ra làm gì? Cô cũng phải chuẩn bị đi, hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, phá hỏng mối quan hệ của hai người họ”
Diệp Lan lúng túng gật đầu rồi cúi xuống, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bối rối.
Nó thực sự quá khó khăn, cô ta không có bất kỳ manh mối nào, mối quan hệ giữa hai người quá ăn ý và thân mật, gân như không thể tìm thấy một kế hở để chen vào.
Hơn nữa, cô ta cũng nhận thấy, khi Bạch Hoài An lên tiếng, Hoắc Tùng Quân không hề phản bác, mà là lẳng lặng đứng sau lưng cô ta.
Rõ ràng là một người đàn ông có khí thế mạnh mẽ, tất cả mọi người trong phòng đều sợ anh, nhưng trong mắt anh lại chỉ có một mình Bạch Hoài An.
Như vậy thì bảo cô ta ra tay như thế nào.
Sau khi Ngô Thành Nam rời đi, Diệp Lan mới ảo não nhìn Diệp Văn Bình: “Bố, tại sao chúng ta phải làm việc cho cậu chủ Ngô? Việc chúng ta làm rất nguy hiểm.
Nếu đắc tội với nhà họ Hoắc, bị họ phát hiện ra thì chúng ta sẽ khốn đốn một phen”
Vừa rồi, khi Ngô Thành Nam ở đó, Diệp Văn Bình vẫn còn biểu cảm dè dặt và ra dáng thanh tao, quý phái, nhưng khi anh ta rời đi, Diệp Văn Bình thích thú chạm vào bộ vest trên người, tấm tắc khen ngợi.
“Diệp Lan, có câu, không mạo hiểm sao có được phú quý.
Con xem, nếu như không có gặp được cậu Ngô, cả đời bố cũng chưa từng mặc quần áo đẹp như vậy.
Anh ta còn cho bố đi huấn luyện cải tạo khí chất nữa.
Con trông dáng vẻ của bố bây giờ đi, có phải thuận mắt hơn trước đây rất nhiều không?”
Diệp Văn Bình chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu nhìn Diệp Lan, đúng là trông giống như một người có sự nghiệp thành công thực thụ vậy.
Đây là dáng vẻ của những người thành công.
“Bố sẽ đi tới nhà họ Hoắc như thế này, chắc sẽ không có ai bảo bố là kẻ lừa đảo rồi đuổi ra ngoài đâu.
Cộng với những câu trả lời mà cậu chủ cung cấp, tỉ lệ thành công là 80% “
Khóe miệng Diệp Văn Bình nở một nụ cười tự mãn, trông có vẻ rất đắc ý: “Đến lúc đó, bố sẽ là ân nhân của nhà họ Hoắc, con cũng dễ dàng ra tay hơn”
Nghe ông ta nói vậy, anh mắt Diệp Lan sáng lên.
Dáng vẻ được Hoắc Tùng Quân bảo vệ của Bạch Hoài An khiến cô ta ghen tị, cô ta cũng muốn được Hoắc Tùng Quân che chở như thế.
Thấy con gái xao động, Diệp Văn Bình cúi xuống bên tai cô ta, châm thêm một mồi lửa.
“Con biết trước đây Hoắc Tùng Quân còn có một vị hôn thê không?
Đó là An Bích Hà từng ở trong tù.
Lúc đó, cô ta mạo nhận là ân nhân cứu mạng, suýt nữa thì cưới được Hoắc Tùng Quân, trở thành bà chủ nhà họ Hoắc.
Điều đó cho thấy gia đình họ rất coi trọng ơn cứu mạng này.
Chà, lúc đó chúng ta sẽ có bao nhiêu lợi lộc, con có thể tưởng tượng được không?”
Diệp Lan vô cùng hưng phấn, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bố nói không Sai”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn Diệp Văn Bình mỉm cười, chỉ cần thay đổi khí chất mà dung mạo của một người dường như cũng thay đổi rất nhiều, khuôn mặt vẫn vậy, nhưng lại giống như một người hoàn toàn khác.
Trong lòng cô ta đã có được tự tin, cả người cũng có thêm sức lực, sống lưng cũng đứng thẳng dậy.
Bạch Hoài An ở lại nhà Sở Minh Nguyệt cả ngày, thấy cô ấy không có gì bất thường mới trở về nhà.
Hoắc Tùng Quân còn chưa tan sở, Bạch Hoài An nhìn căn nhà trống trải, không có việc gì làm.
Suy nghĩ một lúc, cô đi thẳng lên lầu hai.
Cô nhớ rằng nhà kho ở tầng hai cất giữ rất nhiều đồ đạc trước kia của bố mẹ cô, giấy chứng nhận nhận con nuôi của cô cũng đã được tìm thấy ở đó.
Sau khi tìm được giấy chứng nhận nhận con nuôi, hai người cũng không nhìn đến những thứ khác nữa, cứ như vậy đi thẳng xuống lầu.
Sau đó, hàng loạt chuyện xảy ra, cả hai đều bận bịu, không có thời gian lên trên gác xép.
Vừa hay, nhân cơ hội này để đi lên dọn dẹp, hai ngày nữa còn phải đến nghĩa trang thăm hai người họ.
Lúc về đến nhà, Bạch Hoài An đã nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, nên vừa đến giờ tan sở, Hoắc Tùng Quân đã vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Triệu Khôi Vĩ đang ôm tài liệu, vừa định đến văn phòng báo cáo với Hoắc Tùng Quân.
Kết quả lại nhìn thấy anh vội vã đi ra từ bên trong, vạt áo cũng không được ngay ngắn, có thể thấy anh đang gấp gáp như thế nào.
“Tổng giám đốc Hoắc!” Triệu Khôi Vĩ hét lên.
Hoắc Tùng Quân khó khăn dừng lại, vẻ mặt khó chịu nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”
Vẻ mặt Triệu Khôi Vĩ chợt co lại, nâng tập tài liệu trong tay lên: “Tôi có việc phải báo cáo với anh”
Hoắc Tùng Quân giơ tay lên nhìn thời gian: “Bây giờ đã tan tầm rồi, nếu không phải chuyện gấp thì để ngày mai hãy nói”
Trước khi rời đi, anh còn nói với Triệu Khôi Ví một câu: “Cậu cũng nghỉ làm đi!”
Rồi chẳng mấy chốc, bóng dáng ấy đã biến mất.
Triệu Khôi Vĩ sững sờ nhìn về phía Hoắc Tùng Quân rời đi, trong lòng không thể tin được.
Vừa rồi là tổng giám đốc Hoắc sao? Ba tháng vừa rồi thì cứ như đi đánh trận vậy, mỗi ngày bày ra đủ loại làm thêm giờ rồi thức khuya.
Triệu Khôi Vĩ còn nghi ngờ giám đốc sắp đột ngột qua đời.
Tại sao hôm nay giám đốc lại tan làm sớm vậy, còn cho anh ta nghỉ làm theo nữa chứ?
Đã lâu không trải qua cảm giác này, Triệu Khôi Vĩ vẫn có chút không quen.
Trong lúc còn đang hoang mang rời khỏi công ty, anh ta đi ngang qua quầy lễ tân và tình cờ nghe được tiếp tân nói chuyện với đồng nghiệp trong công ty.
“Này, cô đã nghe gì chưa, hai ngày trước, cô Bạch đã trở về Trung Quốc rồi.
Chẳng trách hai ngày nay tâm trạng tổng giám đốc Hoắc lại tốt như vậy.
Mấy tháng nay, sắc mặt tổng giám đốc Hoắc lúc nào cũng đáng sợ.
Mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tôi cảm thấy đến trời cũng âm u, bây giờ cuối cùng đã trời quang mây tạnh rồi”
“Đúng đấy, chuyện đi hay ở của cô Bạch là khí áp kế của tổng giám đốc Hoắc nhà chúng ta.
Tôi thực sự mong cô Bạch sẽ mãi mãi ở bên tổng giám đốc Hoắc, không bao giờ rời đi nữa”
Cả hai cùng cảm thán và uống cà phê, dáng vẻ rất ung dung, an nhàn.
Lúc này, Triệu Khôi Vĩ mới đập vào lòng bàn tay, chợt nhận ra: “Thì ra là cô Bạch đã trở lại”
Chẳng trách Hoắc tổng lại như vậy, đáng ra anh ta phải nghĩ đến từ lâu, người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của tổng giám đốc Hoắc chỉ có một mình cô Bạch thôi!
Hoắc Tùng Quân vội vàng quay về nhà, vừa mở cửa đã thấy căn nhà trống rỗng.
Anh bèn đi khắp nơi tìm Bạch Hoài An, phòng khách không có, phòng ngủ không có, nhà bếp cũng không.
Nếu anh không nhìn thấy giày của Bạch Hoài An ở cửa, anh còn tưởng cô chưa quay về mà chỉ lừa anh cho vui.
Đang định gọi điện cho cô thì đột nhiên có tiếng “bộp” vang lên trên cầu thang, Bạch Hoài An bước xuống với một xấp nhật ký dày cộp.
Cô hét lên với Hoắc Tùng Quân: “Hoắc Tùng Quân, đỡ giúp em, sắp rơi hết rồi”
Hoắc Tùng Quân vội vàng tiến lên vài ba bước, cầm lấy đồ trong tay cô.
Cánh tay Bạch Hoài An được thả lỏng, cô xoa xoa cánh tay nhức mỏi, xoay người nhặt quyển sổ vừa rơi xuống.
“Đây là cái gì? Tại sao lại nhiều như vậy!” Hoắc Tùng Quân nhìn những cuốn sổ bìa đen, trong lòng cũng lờ đoán ra.
Bạch Hoài An nhẹ nhàng lau bụi trên cuốn sổ, sau đó nói với Hoắc Tùng Quân: “Nhật ký của bố em đấy, em vừa mới tìm thấy nó trên gác xép”
Quả nhiên là vậy!
Hoắc Tùng Quân đã đoán đúng.
“Em đem chúng xuống đây làm gì? Muốn đọc nhật ký của bố sao?”
Bạch Hoài An bỗng chốc đỏ mặt, có chút xấu hổ: “Đọc nhật ký của người khác thật sự không tốt lắm”
Cô mím mím môi, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Bố mẹ em đã qua đời, thời gian trôi qua, em sẽ dần quên mất họ.
Hiện tại, em thậm chí còn không thể nhớ được lúc trước, gia đình mình đã ở cùng nhau ra sao.
Bạch Hoài An vừa sụt sịt, vừa ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, nói: “Bố em có thói quen ghi nhật ký.
Ngoài việc ghi lại một số bí mật thì còn viết về cuộc sống hàng ngày.
Em muốn đọc nhật ký của ông ấy để không quên mất hai người họ”
Bố mẹ có rất ít bạn bè, mà mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, những người đã qua đời cũng sẽ dần dần bị lãng quên trong trí nhớ của họ.
Nhưng cô không muốn vậy, nếu đến cô còn không nhớ được bố mẹ của mình, thì còn ai trên thế giới này có thể nhớ đến họ.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của cô, Hoắc Tùng Quân đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô: “Được, vậy anh sẽ để những cuốn nhật ký này trên bàn đầu giường”
“Cám ơn anh” Bạch Hoài An ngẩng đầu cười với anh, trong mắt đã mờ sương, dưới ánh đèn, giống như những ánh sao lấp lánh vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...