Hoắc Tùng Quân thấy anh ta né tránh như vậy liền nhìn sang Bạch Hoài An:
“Bạch Hoài An, em biết được những gì rồi?” Bạch Hoài An đang lơ đấng đột nhiên bị gọi làm cho giật mình, chú ý tới Hoắc Tùng Quân đang hỏi cái gì, liền tránh nặng tìm nhẹ nói:
“Có lẽ là vì ở trong nhà chúng ta mấy ngày, anh ta nghĩ môi trường ở đây tốt hơn, xung quanh cũng thuận tiện, hàng xóm mọi người đều sống thân thiết…Vậy thôi” Mặc dù nghe Bạch Hoài An nói có lý, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn cảm thấy bọn họ có điều gì đó giấu giếm mình.
“Em muốn gọi điện cho Sở Minh Nguyệt.
Tùng Quân, anh đi xử lý hải sản đi, thời tiết nóng như vậy để lâu quá sẽ không còn tươi nữa.”
Bạch Hoài An đẩy Hoắc Tùng Quân ra, cầm điện thoại di động chạy vào phòng ngủ, bấm số của Sở Minh Nguyệt.
Qua một lúc lâu mới kết nối được, giọng nói Sở Minh Nguyệt vang lên, nghe có chút mệt mỏi:
“Alo?” “Là tới” Bạch Hoài An đáp, dừng lại một chút, nói:
“Có phải Châu Hữu Thiên đang ở bên cạnh cậu không? “Không, Hoài An, anh ấy đi ra ngoài rồi” Sở Minh Nguyệt đoán được cô đang muốn nói gì, trong mắt mang theo ý cười.
Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi:
“Sở Minh Nguyệt, không phải nói ở lại chỗ tớ hai ngày sao? Châu Hữu Thiên làm sao lại đưa cậu về rồi? Cậu, cậu không phải vẫn còn… Bạch Hoài An úp úp mở mở do dự, nhưng Sở Minh Nguyệt hiểu cô đang muốn nói gì, nhẹ giọng nói:
“Không, Hoài An, đừng lo lắng, tớ không phải loại người dễ xúc động” “Vậy thì tại sao lại theo Châu Hữu Thiên trở về dễ dàng như vậy?” Bạch Hoài An bĩu môi, giọng nói nghẹn lại, nghe rõ ấm ức cùng rầu rĩ.
Kể từ khi biết chuyện mối quan hệ của Sở Minh Nguyệt cùng Châu Hữu Thiên gặp trục trặc vì mối tình đầu của anh ta, ngay cả khi Bạch Hoài An không chắc, liệu Châu Hữu Thiên cùng người phụ nữ kia có gì bất chính hay không, cô ấy cũng không muốn Sở Minh Nguyệt phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Sở Minh Nguyệt từ khi còn nhỏ đã rất khó khăn, gặp nhiều chuyện đau lòng.
Nếu cô ấy bị tổn thương về mặt tình cảm, chắc chắn sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể thoát ra được nỗi đau ấy.
Bạch Hoài An mỗi khi nghĩ đến Sở Minh Nguyệt, người luôn lạnh lùng thanh nhã, ngày hôm đó lại khóc tới mức như:
vậy, trái tim cô liền cảm thấy xót xa, giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào.
Sở Minh Nguyệt nghe ra cảm xúc của Bạch Hoài An, hích:
“Hoài An, tớ trở về là có lý do, nếu tớ ở khó để làm rõ sự tình, vì vậy tớ chỉ có thể trở lại xem thử một chút, biết đâu lại có thể tìm thấy manh mối gì đó” Bạch Hoài An nghe vậy, cảm xúc của cô dịu đi rất nhiều:
“Vậy hai ngày qua anh ta có phát hiện ra không?” Sở Minh Nguyệt lắc đầu, lại nhớ ra Bạch Hoài An không nhìn thấy được, nói:
“Không, hai ngày nay anh ta vẫn bình thường, không có gì khác thường, nhưng hôm nay anh ta trả lời một cuộc điện thoại trước khi ra ngoài, vẻ mặt có chút mờ ám.
Tớ nghi ngờ nó liên quan đến mối tình đầu của anh ấy” Trái tim Bạch Hoài An thắt lại:
“Sau đó, cậu có đi theo anh ta không?” Sở Minh Nguyệt mỉm cười:
“Tớ đã liên lạc với anh Quý, cho.
người của anh ấy theo dõi Châu Hữu Thiên, chỉ sợ Châu Hữu Thiên trở về, ngày hôm nay anh ta đi những đâu tớ còn biết rõ “ Giọng nói vừa dứt, cô liền lộ ra vẻ sửng sốt, có chút khó chịu:
“Hoài An, tớ làm việc này có phải là không tốt không, dù sao để người ta theo dõi nhìn chằm chằm vào Châu Hứu Thiên như vậy, tớ…” Sở Minh Nguyệt cảm thấy lòng có chút gợn buồn, trước đây cô chưa bao giờ như vậy, chưa từng làm ra loại theo dõi mờ ám này.
Bây giờ đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên có chút gì đó không giống với chính mình, còn có chút điên loạn.
Bạch Hoài An nghe thấy sự lo lắng của cô, mím môi nói:
“Sở Minh Nguyệt, chuyện này cậu có lý do chính đáng.
Nếu như Châu Hữu Thiên không có dì khả nghi.
câu cũna sẽ không phải làm ra loại chuyện này.
Rõ ràng là ngay từ đầu, anh ta đã không cho cậu được cảm giác an toàn” Khi biết hai người họ bắt đầu mối quan hệ, Bạch Hoài An đã nhờ Hoắc Tùng Quân nói với Châu Hữu Thiên một số bất an mà Sở Minh Nguyệt bị ám ảnh từ khi cô còn nhỏ, và cũng nhấn mạnh vô số lần rằng Sở Minh Nguyệt không tin tưởng vào tình cảm, cần được tạo cảm giác an toàn tuyệt đối.
Khi đó, Châu Hữu Thiên đồng ý, thề sẽ đối tốt với Sở Minh Nguyệt, anh ta nhất định sẽ là một người bạn trai tốt và cho cô ấy đủ cảm giác an toàn.
Nhưng hiện tại thì sao? Trước đây, anh ta buổi tối không về nhà ngủ, chỉ thích bay nhảy vui chơi bên ngoài, có thể cho là vì chưa trưởng thành, chưa biết lo nghĩ cho cảm giác của người khác, nhưng ít nhất còn chắc chắn được anh ta ở bên ngoài không dính dáng gì đến người phụ nữ khác.
Nhưng hiện tại, mối tình đầu xuất hiện trước mặt Châu Hữu Thiên, anh ta còn chăm sóc họ cả đêm, tận tình đến mức người ngoài không biết, còn tưởng người phụ nữ đó mới là bạn gái của Châu Hữu Thiên.
Một chút trách nhiệm cũng không có, làm sao có thể yên tâm?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...