"Á, cái gì?” Lâm Bách Vĩ đứng ngây người một lát.
| Lâm Bách Châu vốn chỉ là tiện mồm hỏi một câu, nhìn thấy bộ dạng của anh ta đứng ngây người như trời | trồng, ngược lại càng muốn biết câu trả lời.
Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào anh trai mình, rồi hỏi: “Anh nói đi, Nếu như em và Hoắc Tùng Quân cùng nhau theo đuổi Bạch Hoài An, anh sẽ đứng về phía ai?”.
Lâm Bách Vĩ kinh ngạc vừa bất lực, anh ta còn chưa kết hôn, tại sao lại bị hỏi một câu hỏi thế kỷ khó nhằn như | kiểu giữa vợ và mẹ cùng lúc bị rơi xuống nước thì bạn sẽ cứu ai!
Lâm Bách Châu là đứa em trai ruột cùng bố cùng mẹ của anh ta, Hoắc Tùng Quân là người anh em tốt chơi với nhau từ thời còn đóng khố cởi chuồng tắm mưa với anh ta, chuyện này anh ta làm sao lựa chọn được chứ.
“Anh nghĩ chuyện này em không nên hỏi anh, quyền quyết định nằm ở trong tay của Bạch Hoài An, em hỏi anh cũng bằng không?
Lâm Bách Châu liếc nhìn anh ta một cái: “Lâm Bách Vĩ, em là em trai ruột của anh đó!” “Anh nói một câu công đạo..”
Lời vừa nói ra, Lâm Bách Châu liền xua tay cắt ngang lời anh ta: “Được rồi, anh nói ra lời này, em đã biết là không có gì công bằng để tin tưởng rồi, anh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền em nữa”.
Khi Lâm Bách Vĩ bị đuổi ra khỏi phòng, anh ta còn có chút gì đó ngỡ ngàng, vừa gõ cửa vừa hét lớn kêu oan: “Minh à, một bàn tay ngón út ngón cả đều là thịt chặt ngón nào cũng đau, em muốn anh phải chọn như thế nào cơ chứ, đây không phải là đang làm khó anh sao!”
Lâm Bách Châu nghe thấy tiếng kêu ca gào khóc như ma đói bên ngoài, anh ta cắn chặt răng, anh ta nghĩ đáng | lẽ ra không nên hỏi tên ngốc này câu hỏi như vậy.
Ba ngày sau, Lâm Bách Châu vẫn bị nhốt ở trong nhà, người mà Hoắc Tùng Quân phải đi thăm dò tin tức cũng không thu thập được tin tức có ích nào.
Ba ngày thoáng qua, sinh nhật của bố Lâm cũng đã đến, Bạch Hoài An trang điểm xong xuôi, mặc xong quần áo dự tiệc, trước ánh mắt long lanh ngưỡng mộ của Sở Minh Nguyệt, cô chuẩn bị ra khỏi nhà, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của Lâm Bách Châu.
Giọng của Lâm Bách Châu tràn đầy áy náy: "Xin lỗi, Hoài An, bây giờ anh có chút việc bận một chút, không thể đi qua đó để đón em được."
“Không sao đâu” Bạch Hoài An vội vàng nói, hôm nay là sinh nhật của bố anh, là một chủ nhà của bữa tiệc, anh ta nhất định có rất nhiều chuyện phải lo liệu.
“Hoài An, hay là, anh tìm người qua đó đón em nhé”.
Bạch Hoài An lắc lắc đầu: “Không cần phiền phức tới như vậy, chút nữa tôi sẽ tự qua đó, anh gửi địa chỉ cho tôi.
đi."
Sau khi cúp điện thoại, Sở Minh Nguyệt nhìn thấy địa chỉ mà Lâm Bách Châu gửi tới, cô ấy nhíu mày lại: “Hoài An, cậu định qua đó như thế nào?”
“Gọi taxi” Bạch Hoài An nói rồi chuẩn bị gọi xe taxi, Sở Minh Nguyệt vội vàng ngăn cô lại: “Cậu quyết định đến buổi tiệc bằng xe taxi sao, đó là bữa tiệc của nhà họ Lâm đó, nếu như gặp phải An Bích Hà thì sẽ mất mặt đến nhường nào”.
| “Không sao!” Bạch Hoài An vừa cười vừa lắc đầu: “An Bích Hà cô ta không phải là không biết tình hình hiện tại của tớ, cho dù là tớ có ngồi xe sang qua đó, cô ta cũng sẽ xem thường tớ mà thôi, không có khác biệt gì cả.
Minh Nguyệt, sắp muộn giờ rồi”
Lúc này Sở Minh Nguyệt mới bỏ tay cô ra, để Bạch Hoài An gọi xe taxi.
| Địa chỉ tổ chức bữa tiệc sinh nhật của bố Lâm là ở biệt thự Sơn Đỉnh, Bạch Hoài An ngồi trên xe, sắc mặt cô bình tĩnh nhìn từng loạt từng loạt xe sang chạy ngang qua bên cạnh cô.
Tài xế liên tục nhìn xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô: “Cô gái, cô có chắc đúng là địa chỉ này không?”
“Đúng vậy, ông chỉ cần lái xe đi thẳng đến đó thôi” Bạch Hoài An bình tĩnh trả lời, nét trang điểm tinh tế, xinh đẹp đến không có lời nào để nói.
Tài xế lái xe bình tâm lại, làm theo những lời mà cô nói, cuối cùng cũng đến được biệt thự của nhà họ Lâm.
Bạch Hoài An từ trong xe taxi bước ra, nhìn thấy trước cổng đang đỗ rất nhiều xe, cái nào cũng là xe sang, không ít khách mời đều đã có mặt.
Bên trong hàng loạt xe sang trọng, chiếc xe taxi phía sau cô có vẻ như không phù hợp với nơi này.
“Người này là ai vậy, sao lại ngồi xe taxi qua đây chứ?” “Người phụ nữ này thật xinh đẹp!”.
“Không phải là loại nhà nghèo, loại phụ nữ hám tiền dựa vào sắc đẹp mà muốn chà trộn vào đây để câu dẫn đàn ông đấy chứ?”
Bên cạnh có vài người đàn bà thì thầm to nhỏ, lời nói theo gió đêm lọt vào tai của Hoài An.
Đôi môi đỏ son của cô nghếch lên cười một cái, đôi chân đi trên đôi giày cao gót điềm tĩnh bước vào cửa lớn.
Chung Khánh Ngọc đến sớm, đang chuẩn bị đi vào, nghe thấy vài người phụ nữ bên cạnh thì thầm to nhỏ, cô ta cũng thuận theo ánh mắt nhìn về phía đó, đến khi nhìn thấy dung mạo của Bạch Hoài An, cô ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, tay che miệng lại, suýt chút nữa bị kinh ngạc đến phát ra tiếng.
Người này, người này sao lại có mặt ở đây! Không phải chết rồi sao, đáng lẽ ra phải chết rồi mới đúng!
Chung Khánh Ngọc dùng sức dụi dụi mắt của mình, nhìn chằm chằm về phía của Bạch Hoài An, quả nhiên là cô ta không sai!
Bạch Hoài An mặc một chiếc đầm váy đuôi cá màu vàng kim, chiếc đầm trễ ngực hình chữ V, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết của cô, thiết kế ôm sát người khiến cho vóc dáng lả lướt của cô được tôn lên long lanh tinh tế, bên trong vải được thêu thêm chỉ bạc, bên dưới ánh đèn huyền ảo của cánh cổng, từng bước đi của cô như tỏa sáng.
Mặt mũi ngũ quan tinh xảo vô cùng, nét vẽ trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, đôi môi màu đỏ tươi căng mọng như nước, dùng mỹ từ vừa xinh đẹp nhẹ nhàng vừa hấp dẫn để miêu tả cô quả thật không nói quá chút nào.
Chung Khánh Ngọc nắm chặt lấy túi xách của mình, nhìn cô bước từng bước lại gần, nhìn chằm chằm vào đội mắt đào hoa quyến rũ nghiên nước đó của cô
| Bạch Hoài An Không những còn sống, đôi mắt của cô cũng đã được chữa khỏi, nếu như An Bích Hà biết được nhất định sẽ tức chết.
Cô ta vội vàng tránh mặt Bạch Hoài An rồi gọi điện cho An Bích Hà.
Lúc này An Bích Hà vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, cô ta đang có chút hậm hực không vui ngồi trong xe.
Từ khi cô ta và Hoắc Tùng Quân đính hôn đến bây giờ, hai người chưa một lần cùng nhau xuất hiện ở một dịp quan trọng nào, hôm nay hai người đều đại diện cho bố mẹ đến dự buổi tiệc mừng thọ của bố Lâm.
Cô ta tìm mọi cách để mời Hoắc Tùng Quân cùng cô ta đến bữa tiệc, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn từ chối cô ta.
Hôm nay Hoắc Tùng Quân lại đến bữa tiệc từ rất sớm, không để cho cô ta một chút cơ hội nào, An Bích Hà giận đến mức muốn bốc hỏa.
Lúc này, chuông điện thoại reo lên, An Bích Hà nhìn thấy là điện thoại của Chung Khánh Ngọc gọi tới, cô ta | nghe máy, trong giọng nói có chút không vui: “Có chuyện gì?”
Chung Khánh Ngọc không hề chú ý một chút nào đến cảm xúc lúc này của cô ta, nhìn thấy bóng hình của Bạch Hoài An, cô nhanh chóng nói: “Bích Hà, không hay rồi, hình như tớ nhìn thấy Bạch Hoài An ở trong bữa tiệc”.
“Ai?” An Bích Hà nhất thời không kịp phản ứng lại, trong lòng cô ta nghĩ Bạch Hoài An đã là một người chết rồi, một năm trôi qua, cái tên này đã xuất hiện ít hơn trước mặt cô, đột nhiên nghe Chung Khánh Ngọc nhắc tới, cô ta cảm thấy có chút ngỡ ngàng.
Chung Khánh Ngọc lo lắng nói: “Chính là vợ trước của Hoắc Tùng Quân đó, Bạch Hoài An!”
"Cậu nói cái gì!” Sắc mặt của An Bích Hà kinh ngạc đến biến sắc: “Cô ta không phải là chết rồi sao, có phải là cậu nhìn nhầm rồi không?”
“Không nhìn lầm đầu, chính là cô ta, tớ nhìn thấy rõ ràng, Bạch Hoài An không những không chết, mà mắt của cô ta cũng đã chữa khỏi rồi” Sắc mặt của Chung Khánh Ngọc lo lắng: “Cậu nói xem cô ta đến đây để làm gì, có phải là quay lại đây để báo thù không?”
An Bích Hà chết lặng một lát, cô ta đột nhiên nhớ tới, Hoắc Tùng Quân đã đến buổi tiệc của nhà họ Lâm rồi, nếu như lúc này để hai người bọn họ gặp được nhau...!
Hậu quả không thể tưởng tượng được!
Cô ta vội vàng xông tới chỗ của lái xe ở hàng ghế đầu hét lớn: “Lái nhanh lên một chút, trong vòng mười phút phải đến được biệt thự của nhà họ Lâm”.
“Vâng!” Tài xế đạp mạnh chân ga, chiếc xe điên cuồng lao nhanh như gió trên đường.
An Bích Hà lại cầm lấy điện thoại, khuôn mặt trang điểm tinh tế mang theo một chút dữ tợn: “Chung Khánh Ngọc, cậu nhất định phải giữ cô ta lại cho tớ, không được để cô ta đi vào trong, càng không được để cô ta gặp được Hoắc Tùng Quân”.
Nói xong cô ta trực tiếp cúp máy, nhìn phong cảnh bên ngoài qua kính chiếc xe đang lao nhanh như gió, trong mắt cô tràn đầy sự hận thù.
Không ngờ Bạch Hoài An lại mệnh lớn như vậy, trời lạnh như vậy bị rơi xuống sông nhưng lại không chết, còn sống quay về, đúng thật là đáng ghét!
Chung Khánh Ngọc nhìn cuộc gọi đã bị cúp, cô ta cắn chặt môi dưới, sắc mặt khó coi.
Cô ta không thể đắc tội với An Bích Hà, còn Bạch Hoài An này cô ta cũng không dám tùy ý động tới, ngày trước trong nhà hàng, bộ dạng đám công tử nhà giàu đó bị Hoắc Tùng Quân trừng trị.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng nếu như cô ta không nghe lời của An Bích Hà, mà để cho Bạch Hoài An vào trong đó, An Bích Hà sẽ không tha cho cô ta.
Mặc kệ đi, chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi An Bích Hà tới đây.
“Cô, đứng lại!”.
Bạch Hoài An đang bước đi, đột nhiên từ sau lưng truyền đến âm thanh chói nhẹ, cô nhíu lông mày, không ngờ lại có người tìm đến cô sớm như vậy, nghe âm thanh này, thì không phải là An Bích Hà.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc đầm xanh dương đang trợn mắt nhìn cô, nhìn bộ dạng như quen biết cô vậy.
“Cô là ai? Cô đang gọi tôi sao?” “Đúng, chính là cô!” Chung Khánh Ngọc hít một hơi thật sâu, sau đó đi nhanh về phía Bạch Hoài An.
Ở khoảng cách gần, cô ta càng cảm nhận được thế nào gọi là đẹp đến bức người, đôi mắt đào hoa đó của Bạch Hoài An, giống như đang câu dẫn người khác, đôi mắt nhẹ nhàng mở ra đem theo rất nhiều sự phong tình.
Chung Khánh Ngọc có thể nghe được tiếng thở của bọn đàn ông xung quanh.
Cô không phải là chưa từng gặp qua Bạch Hoài An, ngày trước khi gặp cô ta ở nhà hàng, cô ta cũng xinh đẹp như vậy, nhưng bởi vì đôi mắt không nhìn được của cô ta, nên nhìn cô ta có vẻ không có sức sống, đôi mắt thờ thần vô hồn.
Lúc đó cô ta mặc quần áo bình thường, không trang điểm gì cả, mà đã xinh đẹp như vậy, chứ đừng nói đến bây giờ.
Nếu như để Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ của cô ta bây giờ, sợ là sẽ càng khó quên được người phụ nữ này hơn.
“Cô có biết đây là buổi tiệc riêng của nhà họ Lâm không, cô là thiên kim của gia đình nào, có nhận được thư mời không?” Chung Khánh Ngọc vừa mở miệng đã ép người quá đáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Bạch Hoài An, trong ánh mắt cô ta đem theo sự đố kỵ.
“Thư mời sao?” Bạch Hoài An cười một cái: “Quả thật là không có!”.
| Lúc đó Lâm Bách Châu nói sẽ qua đón cô, vậy nên căn bản là không đưa cho cô thư mời.
.
ngôn tình ngược
Chung Khánh Ngọc nghe xong câu này cô ta thờ phào một câu, cô ta càng thêm quả quyết, Bạch Hoài An chắc là biết được Hoắc Tùng Quân sẽ tới tham gia bữa tiệc, vậy nên mới cố ý tìm tới tận đây.
Trong mắt cô ta thoáng qua sự đắc ý và châm chọc: “Không có thư mời, gọi xe taxi tới đây, mặt cô cũng dày thật đấy.
Nhân lúc tôi chưa gọi bảo vệ, thì cô nhanh chóng cút khỏi đây đi, đừng để đến lúc trước mặt tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài, cô càng không có đường lui đâu.”
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...