Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Bạch Hoài An kích động, nói hăng say, kết quả phát hiện Hoáắc Tùng Quân không đáp lại mình, phản ứng vô cùng bình thường, mới mơ hồ phát hiện, nghi ngờ nhìn anh một cái.

“Hoắc Tùng Quân, chẳng lẽ anh không cảm thấy rất ngạc nhiên hay sao? Trần Thanh Minh thích Minh Nguyệt đó, anh ta vậy mà lại thích Minh Nguyệt!"
Bàn tay to lớn của Hoắc Tùng Quân đặt lên đầu cô: “Anh đã biết trước rồi"
Thốt ra lời này, trực giác của anh có chút không đúng, ngay lúc muốn sửa lại, đã đụng phải ánh mắt lên án của Bạch Hoài An: “Anh, anh biết từ trước rồi mà không nói cho eml"
Bạch Hoài An đỏ mặt lên, nghĩ đến vừa này mình giống nhue một kẻ nhà quê, cùng anh chia xẻ chuyện này, liền cảm thấy mất sạch mặt mũi.

Trách không được người ta không kinh ngạc, thì ra người ta đã sớm biết.

Hoắc Tùng Quân dáng vẻ vừa giận vừa xấu hổ của cô, vội vã vuốt lông mèo: “Anh, trước đây anh đã phát hiện, nhưng còn chưa xác định được, vẫn là Hoài An lợi hại nhất, nhanh như vậy đã kiểm chứng được rồi, anh không bằng em được"
Khuyên can mãi, rốt cục mới khiến tâm trạng Bạch Hoài An bình tĩnh lại.

Cô liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân, khẽ hừ một tiếng: “Sau này dù có phát hiện ra chuyện gì, em tuyệt đối không nói cho anh biết"
Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Sau này anh phát hiện ra chuyện gì, nhất định sẽ nói cho em biết trước tiên, có được hay không?"
Bạch Hoài An không để ý anh, đẩy anh vào trong phòng ngủ: “Thay quần áo đi, em ra ngoài ăn đây"

Lúc cô đi vào phòng ngủ, thấy Trần Thanh Minh đã ăn rồi, thấy cô đi ra, mắt sáng rực nhìn cô ngoắc ngoắc: “Hoài An, mau tới đây ăn này, Minh Nguyệt làm ngon quá, mùi vị rất đáng khen!"
Bạch Hoài An nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, sờ sờ cái trán.

Trần Thanh Minh biểu hiện rõ ràng như vậy, không nhìn ra thật sự là vấn đề của cô, căn bản không trách được Hoắc Tùng Quân.

Nếu như Hoắc Tùng Quân không nhìn ra, đó mới gọi là kì quái, anh thông minh như vậy cơ mà!
“Anh ăn trước đi” Bạch Hoài An trả lời, quay qua chào hỏi Sở Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, nhớ giữ lại một ít cho tớ, không tên nhóc kia lại ăn hết"
Sở Minh Nguyệt khế cười gật đầu, để phần riêng một phần cho Bạch Hoài An.

Trân Thanh Minh nỉ non một tiếng: “Keo ki Nhưng mà nghĩ tới trong tay mình đều là do Sở Minh Nguyệt làm, trong lòng liền ngọt ngào, còn ngọt hơn cả miếng bánh ngọt trên tay.

Hoắc Tùng Quân nghe âm thanh ở ngoài cửa, khóe miệng chứa ý cười, động tác thay quân áo cũng nhanh hơn mấy lần.

Đêm nay ngoại trừ Châu Hữu Thiên, tất cả mọi người đều ngủ rất ngon.

Châu Hữu Thiên vẫn luôn nhớ tới chuyện ban ngày, trước mặt hiện lên gương mặt của Sở Minh Nguyệt, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đến thế, thế nhưng lại có cảm giác không nói lên lời.

Không thích hợp, cô thật sự rất không thích hợp.

Thế nhưng anh lại không nói ra được điểm nào không thích hợp.

Cả đêm đã qua, cả người Châu Hữu Thiên dều hoảng hốt, hỗn loạn.

Cũng không biết có phải trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường hay không, mà một bác sĩ tâm lý như anh, làm thế nào cũng không thể đoán ra trong lòng Sở Minh Nguyệt đang suy nghĩ gì.

Tuy rằng buổi tối ngủ không ngon, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào, Châu Hữu Thiên vẫn lựa chọn đi làm.

Phòng khám và điều trị tâm lý là do chính anh ta mở, ở trong nước cũng có sự nổi tiếng nhất định.


Ngày hôm nay chỉ có bệnh nhân đã hẹn trước, sau khi tiếp bệnh nhân xong, Châu Hữu Thiên chuẩn bị nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.

Trợ lý gõ cửa tiến vào, hỏi Châu Hữu Thiên: “Bác sĩ Châu, có người tới nộp hồ sơ, bây giờ người đang chờ ở bên ngoài"
Lời này vừa nói ra, Châu Hữu Thiên chỉ có dừng việc nghỉ ngơi, xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng tỉnh táo nói: “Để cô ta vào đi"
Sau khi trợ lý rời khỏi đây, rất nhanh đã dẫn theo một người tiến vào.

Châu Hữu Thiên chỉ vào cái ghế đối diện, thanh âm khàn khàn nói: “Ngồi đi"
“Xin chào, tôi tới nộp hồ sơ” Giọng nói mềm mại của người phụ nữ vang lên, động tác của Châu Hữu Thiên ngừng lại một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt thanh †ú của Ngô Tiêu Thi.

Người phụ nữ đối diện nở một nụ cười đẹp đẽ, nhìn Châu Hữu Thiên gật đầu: “Chúng ta lại gặp mặt rồi"
Trợ lý cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía Châu Hữu Thiên, lại nhìn về phía Ngô Tiêu Thi, vẻ mặt hoang mang.

Ánh mắt Châu Hữu Thiên nặng nề, phất tay với trợ lý, để cô ấy ra ngoài.

Sau khi cửa được đóng lại, mới thấp giọng hỏi: “Em xuất viện rồi?"
Ngô Tiêu Thi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, vết thương đã khép lại, nếu tiếp tục nằm viện, xương cốt của em chắc rã rời mất"
Châu Hữu Thiên mím môi, năm thật chặt bàn tay: “Em chưa từng nói em sẽ tới đây nộp đơn phỏng vấn"
Quan hệ của bọn họ tương đối phức tạp, Ngô Tiêu Thi còn nói muốn tái hợp với anh, bây giờ còn tìm tới tận đây để nộp đơn, loại hành vi này khiến anh suy nghĩ rất nhiều.


Ngô Tiêu Thi cũng nhìn ra ánh mắt hoài nghỉ của anh, hé miệng nở nụ cười, bày ra một bộ dạng tùy tiện, trêu đùa nói: “Em nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì biết anh nghĩ nhiều rồi, yên tâm đi, em biết anh có bạn gái, những chuyện đã qua đều đã buông xuống rồi"
“Vậy còn em?” Châu Hữu Thiên ngước mắt nhìn cô ta, gương mặt lộ vẻ nghỉ ngờ.

Ngô Tiêu Thì giải thích: “Em đã rời khỏi thành phố mà trước kia em làm việc, công việc cũng đã bàn giao hết rồi, thành phố An Lạc phồn hoa, em rất thích, cho nên muốn ở lại đây.

Em cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, dù sao cũng phải tìm một công việc nuôi sống bản thân"
Cô ta nói xong nhìn Châu Hữu Thiên: “Em biết phòng khám của anh có dán thông báo tuyển dụng, tìm công việc có ông chủ là người quen thì càng tiện hơn.

Anh cứ phỏng vấn em theo quy định đi, nếu như cảm thấy năng lực của em ổn thì nhận em, nếu như không được, em tự nhiên sẽ rời đi"
Lúc Ngô Tiêu Thi nói lời này, vô cùng thành thạo, giống như đã thực sự buông bỏ mọi chuyện.

Trong lòng Châu Hữu Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Ngô Tiêu Thi đã hào phóng như vậy, nếu như anh quá để ý, trái lại có chút cố ý.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi"
***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận