Những lời này khiến cho cảm xúc đang chuẩn bị bùng nổ của Phương Ly đột nhiên đình trệ lại một chút, cô ta quay đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, khóe miệng cong lên đây khiêu khích.
“Các người luôn nói rằng tôi bị bệnh tâm thần, tôi đã bị điều tra ra là có vấn đề về tinh thần.
Pháp luật đã quy định nếu mắc bệnh về tinh thần thì không phải chịu trách nhiệm hình sự và không thể xử phạt.
Tôi sẽ sớm được ra ngoài, đến lúc đó thì không một ai trong các người có thể trốn thoát”
Khuôn mặt của Bạch Hoài An rùng mình, nhìn chăm chằm Phương Ly, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Hoắc Tùng Quân thì ngược lại, anh ta thoải mái cong môi một chút, nhưng trong ánh mắt không hề có nửa phần ý cười, thay vào đó tất cả đều là sự châm chọc: “Nhưng mà pháp luật còn quy định, nếu bệnh nhân bị bệnh tâm thần mang tính gián đoạn, khi phạm tội ở thời điểm tâm thần bình thường thì phải chịu trách nhiệm hình sự, hơn nữa còn phải chịu hình phạt dựa theo quy định của pháp luật.”
Lông mày của Bạch Hoài An buông lỏng, buông tay ra, nhìn về phía Phương Ly: “Cô tính sai thật đáng tiếc.
Phương Ly ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới hốt hoảng nói: “Tôi, khi tôi tạt axit các người là lúc bệnh tình tái phát, tôi, tôi căn bản không chế được bản thân, cho nên tôi không phải vào tù, không phải…”
là Bạch Hoài An: “Trên xe taxi anh đã gọi điện phân phó cho Triệu Khôi Vĩ làm, lúc ấy mọi người đều nóng như lửa đốt, làm sao có thể để ý đến việc anh đang làm cái gì”
Lúc đó anh ngồi lẻ loi một mình ở trên ghế phụ, còn ba người ở phía sau này lại không tim không phổi.
Lời này vừa nói ra, ba người Bạch Hoài An đều đồng thời cười với anh một cái, ngượng ngùng nói: “Thật vất vả cho anh, không hổ là người thông minh nhất trong chúng ta, tổng giám đốc Hoắc thật là đáng tin cậy”
Phương Ly nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của bọn họ thì trong lòng đã hoảng loạn.
Cô ta biết lúc đó mình không hề có bệnh, làm thế nào mà một người có bệnh tâm thần, mất đi lý trí lại có thể cẩn thận mà theo dõi người khác, lập ra một loạt kế hoạch như vậy.
Chỉ cần xem cái video giám sát, chỉ sợ là có thể nhìn ra được cô ta đã có âm mưu từ trước “Không, không phải, không phải” Phương Ly lẩm bẩm một mình, đột nhiên bắt đầu thét chói tai, âm thanh vô cùng nhức tai, lúc này mới có vẻ giống như đang phát bệnh.
Cảnh sát nhận thấy có gì đó không ổn nên vội vàng chạy vào, khống chế Phương Ly, cho cô ta uống thuốc an thần rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt vô tội của bốn người: “Các người đã làm cái gì?”
Hoắc Tùng Quân bức bội nhìn về phía anh ta: “Cái gì cũng chưa làm, tôi chỉ nói khi cô ta phạm tội thì không có phát bệnh, cô ta liền chột dạ mà biến thành như vậy”
Cảnh sát nghe xong lời này thì sửng sốt một chút, chỉ như vậy mà đã có thể kích thích Phương Ly phát bệnh sao?
Phương Ly ở bên kia đã khống chế được cảm xúc của mình, ánh mắt tàn nhãn nhìn về phía những người bên này.
Nếu như cô ta thật sự bị kết án thì không bao lâu là cô ta có thể ra ngoài, chỉ cần cô ta còn sống và có năng lực hành động thì cô ta sẽ không bỏ qua cho những người này.
Khi ánh mắt cô ta nhìn sang Trần Thanh Minh thì dừng lại một chút, rất nhanh đã trở nên tàn nhẫn.
Nếu Trần Thanh Minh vẫn không chấp nhận cô ta thì hãy cùng chết đi, nếu như sống mà không thể ở bên nhau, vậy thì chết để thành một đôi uyên ương cũng không tồi.
Hoắc Tùng Quân nhận thấy được ánh mắt của cô ta, đôi mắt lạnh băng và không có một chút cảm xúc của anh nhìn về phía cô ta, thật lâu sau mới cười một chút, nụ cười vô cùng nham hiểu và độc ác.
Nhân lúc cảnh sát không có chú ý đến bên này, anh đi đến trước mặt Phương Ly, nói nhỏ: “Phương Ly, chỉ sợ là cô đã quên, tôi ngoài việc là bạn trai của Bạch Hoài An thì còn là tổng giám tốc của Hoắc Kỳ.
Dựa vào quyền lực của nhà họ Hoắc, cô cảm thấy tôi sẽ cho cô cơ hội ra ngoài sao? Chờ sau khi cô ra ngoài, trước tiên tôi sẽ đưa cô đến nơi mà cô cần đến: Giọng nói của anh ngừng một chút, ánh mắt mang theo sự coi thường, giống như ở trong mắt anh, Phương Ly chỉ là một con kiến, có thể bị anh bóp chết một cách dễ dàng: “Nếu bị bệnh tâm thần, vậy thì hãy ở trong bệnh viện tâm thần đi, tôi sẽ không cho phép bất cứ sự uy hiếp nào đến Hoài An còn có thể lượn lờ xung quanh cô ấy”
Phương Ly giống như một con vịt đang bị dẫm lên cổ, hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn, không thể nói được lời nào, trợn tròn mắt mà nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân, trong mắt cô ta đều là sợ hãi.
Đây là bộ mặt thật của Hoắc Tùng Quân!
Mọi người đều sẽ kiêng dè đối với Hoắc Tùng Quân, nhưng mà cô ta đã gặp qua Hoắc Tùng Quân vài lần, anh ở trước mặt Bạch Hoài An luôn thể hiện mình không có một chút lực tấn công nào.
Điều đó tạo cho cô ta ảo giác, khiến cô ta cảm thấy Hoắc Tùng Quân chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Nhưng bây giờ cô ta đã thật sự chọc giận anh, Hoắc Tùng Quân sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Trong mắt Phương Ly hiện lên sự tuyệt vọng.
Hoắc Tùng Quân cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, trở lại bên cạnh Bạch Hoài An.
Những người nên nói đều đã nói, bọn họ đang chuẩn bị rời đi, Trần Thanh Minh dường như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên sẽ không cho phép bất cứ sự uy hiếp nào đến Hoài An còn có thể lượn lờ xung quanh cô ấy”
Phương Ly giống như một con vịt đang bị dẫm lên cổ, hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn, không thể nói được lời nào, trợn tròn mắt mà nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân, trong mắt cô ta đều là sợ hãi.
Đây là bộ mặt thật của Hoắc Tùng Quân!
Mọi người đều sẽ kiêng dè đối với Hoắc Tùng Quân, nhưng mà cô ta đã gặp qua Hoắc Tùng Quân vài lần, anh ở trước mặt Bạch Hoài An luôn thể hiện mình không có một chút lực tấn công nào.
Điều đó tạo cho cô ta ảo giác, khiến cô ta cảm thấy Hoắc Tùng Quân chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Nhưng bây giờ cô ta đã thật sự chọc giận anh, Hoắc Tùng Quân sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Trong mắt Phương Ly hiện lên sự tuyệt vọng Hoắc Tùng Quân cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, trở lại bên cạnh Bạch Hoài An.
Những người nên nói đều đã nói, bọn họ đang chuẩn bị rời đi, Trần Thanh Minh dường như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nhìn Phương Ly: “Cô không có bất cứ con đường nào để lấy được axit đậm đặc, nếu tôi nhớ không lầm thì bố của cô là giáo viên dạy hóa ở trường học, chỉ có ông ấy mới có khả năng này.
Phương Ly, lần này cô đã làm liên lụy đến bố của mình rồi”
Nếu bị điều tra ra, axit đậm đặc là từ trong tay bố Phương truyền ra, cho dù là ông ấy đưa cho Phương Ly, hay là Phương Ly trộm được thì bố Phương nhất định cũng sẽ bị xử phạt.
Phương Ly ngây ngốc nhìn những người kia rời đi, nhớ tới người bố từ nhỏ đến lớn đều chiều chuộng mình, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng áy náy.
Loại cảm xúc này chưa bao giờ xảy ra với cô ta trong ngần ấy năm.
Cô ta vẫn luôn là một đứa con gái ích kỷ, xem mình là trung tâm, được bố mẹ chiều chuộng mà không màng đến cảm nhận của người khác.
Nhưng mà bây giờ cô ta rất hối hận.
Cô ta đã trộm nhiều tiền của gia đình như vậy, nhưng bố mẹ lại không hề có hành động gì, cho dù bọn họ có đuổi cô ta ra khỏi nhà thì vẫn luôn bảo vệ cô ta trong tiềm thức.
Bốn người ra khỏi đồn công an, thở dài khi nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã có chút tối tăm.
Triệu Khôi Vĩ đã lái xe trở về, Trần Thanh Minh cũng không cần phải đi thêm một chuyến nữa.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, một người vẫn luôn tràn đây sức sống như Trần Thanh Minh cũng đã có chút héo úa, mặt dại ra khi ngồi trên ghế sô pha.
Đồ ăn mà lúc nảy bọn họ mua cũng đã được Trần Khôi Vĩ mang về.
Hoắc Tùng Quân bước lên đá vào chân Trần Thanh Minh, đột nhiên nói: “Đứng dậy đi, đi nấu cơm đi, đây là bữa ăn cuối cùng”
“Bữa ăn cuối cùng là sao?” Trong lúc nhất thời Trần Thanh Minh vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hoắc Tùng Quân từ trên cao nhìn xuống anh ta, trên vẻ mặt có một chút kích động hiếm thấy: “Đương nhiên là ngày cuối cùng cậu ở đây, chuyện của Phương Ly đã giải quyết xong, cũng không còn gì nguy hiểm, càng không cần cậu bảo vệ”
Cho nên, nhanh đi, nhanh trở về nhà họ Trần của cậu đi, đừng ăn vạ ở nhà tôi.
Lúc này đã hơn một ngày, anh đều không được quang minh chính đại mà thân thiết với Bạch Hoài An, lần nào cũng phải tránh hai cái bóng đèn này.
Tuy rằng anh không nói ra câu tiếp theo, nhưng mà Trần Thanh Minh có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong ánh mắt không hề che giấu của anh, anh ta lập tức trợn tròn mắt.
Chỉ mới một ngày, mới ngủ được một đêm, ngày mai anh †a phải ôm cái vali nhỏ của mình về nhà sao?
Không được, không được, thật vất vả mới có cơ hội này, anh ta không muốn rời khỏi đâu.
Trần Thanh Minh mờ mịt nhìn thoáng qua Sở Minh Nguyệt, khuôn mặt ngập tràn sự không muốn, chỉ mới ở chung dưới một mái nhà với người con gái mình yêu được một ngày, anh ta còn chưa ở lại đủ đâu.
Sở Minh Nguyệt cũng nghe thấy nhưng lời nói của Hoắc Tùng Quân, cúi đầu cười cười, quay đầu nhìn về phía Bạch Hoài An: “Hay là ngày mai tớ dọn ra ngoài vậy”
Khi Sở Minh Nguyệt nói phải rời đi thì Trần Thanh Minh cũng không có lý do gì để ở lại đây.
Dù sao thì mục đích anh ta ở lại đây chính là để có thể bước lại gần cô ấy hơn, giống như câu nói, nếu muốn đến gần ánh trăng, thì luôn có nhiều cơ hội khi ở gần tháp nước.
Bạch Hoài An có chút không nỡ, cô cảm thấy mình đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ, còn muốn cô ấy ở thêm mấy ngày nữa.
Hơn nữa, quan hệ bây giờ của Sở Minh Nguyệt và Châu Hữu Thiên vẫn còn hơi cứng nhắc, lúc này không thích hợp để trở về.
“Minh Nguyệt, ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi, trong nhà chỉ có hai người là tớ và Hoắc Tùng Quân nên vô cùng quạnh quẽ, tớ không nỡ để cậu rời đi”
Hoắc Tùng Quân Là anh không đủ nhiệt tình sao?
sướng mà xách lấy túi đồ ăn ở trong tay anh, đi vào phòng bếp, trên đường đi còn đặc biệt khoe khoang, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát.
Sở Minh Nguyệt cũng đi theo anh ta vào phòng bếp, hôm nay đã hứa sẽ làm một món bánh ngọt cho Trần Thanh Minh.
Tối nay mọi người đều đã mệt mỏi, ăn một chút đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn..