Hôm sau, Trần Thanh Minh thức dậy rất sớm.
Anh ta làm vệ sinh cá nhân, chỉn chu lại bản thân rất nhanh bởi anh ta vẫn còn nhớ rõ mình và Sở Minh Nguyệt đang sống chung dưới một mái nhà, vì thế phải để lại ấn tượng tốt với cô ấy mới được.
Mặc dù bình thường anh ta ngủ dậy rất muộn.
Sau khi rửa mặt xong thì anh ta thấy Hoắc Tùng Quân cũng vệ sinh cá nhân xong rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi vào nhà bếp một cách vô cùng ăn ý.
“Trông tâm trạng cậu có vẻ phấn khởi nhỉ?” Hoắc Tùng Quân tiện miệng nói một câu.
Trần Thanh Minh nghe thế thì cười ngượng ngùng: “Chắc vì đây là lần đầu tiên được ở gần cô gái mà mình thích đến vậy nên hơi kích động ấy mà.
Tổng giám đốc Hoắc đừng thấy lạ, sau này tôi có kinh nghiệm rồi thì sẽ khá hơn mà”
Hoắc Tùng Quân tặc lưỡi một tiếng, tên này vẫn còn lên mặt như vậy được, anh chưa từng gặp loại người nhìn ngoài mặt thì có vẻ sáng láng như ánh mặt trời nhưng da mặt lại dày hơn bờ tường như thế.
Anh không để ý đến Trần Thanh Minh nữa, nếu không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý đó của anh ta thì chắc anh đã tung ra một đấm rồi.
Trần Thanh Minh rất có thiên phú nấu nướng, mặc dù không thuần thục lắm nhưng cũng làm ra hình ra dạng.
Hoắc Tùng Quân nếm thử một chút, ai ngờ mùi vị cũng khá được.
Ở phương diện này thì Châu Hữu Thiên thua rồi.
Hoắc Tùng Quân tự biết nhân phẩm của mình cũng chẳng đến đâu, sống phóng túng thành quen nhưng cái gì cũng chẳng biết làm, vào bếp thì cùng lắm là úp một bát mì ăn liền.
Vậy nên đừng nhắc đến Châu Hữu Thiên, thậm chí anh ta còn lười đến mức không muốn úp mì gói.
Anh đang nghĩ ngợi thì Trần Thanh Minh đã đem bữa sáng ra ngoài, đúng lúc Sở Minh Nguyệt và Bạch Hoài An cũng rời giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi.
Thấy Trần Thanh Minh đi ra ngoài thì Sở Minh Nguyệt vội vàng đi đến giúp: “Anh cực khổ rồi, để tôi bê cho.”
“Không sao đâu, để tôi bưng ra là được mà.
Vẫn còn nóng đó, tay em dành để vẽ tranh mà, đừng để bị bỏng” Trần Thanh Minh cực kỳ lịch sự, ánh mặt trời chiếu lên người anh ta khiến cả người anh ta như đang chìm trong một vòng sáng.
Trần Thanh Minh thấy anh làm vậy thì cũng bắt chước chuẩn bị đồ ăn sáng cho Sở Minh Nguyệt một cách vô cùng thân mật.
Đột nhiên Trần Thanh Minh cảm thấy Tổng giám đốc Hoắc cũng có rất nhiều điều đáng để anh ta học hỏi và rút kinh nghiệm.
Không thì sao năm đó, ồn ào giữa anh và Bạch Hoài An vô cùng căng thẳng, mối quan hệ giữa hai người cũng tồi tệ đến mức đó nhưng anh vẫn có thể lật ngược tình thế rồi ở bên nhau một lần nữa.
Tổng giám đốc Hoắc mới là người đang âm thầm giấu tài.
Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu lên thấy Trần Thanh Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng thì ánh mắt ngập tràn vẻ buồn nôn: “Trần Thanh Minh, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó là có ý gì?”
Ai không biết còn tưởng Trần Thanh Minh có ý gì với anh đấy.
Trần Thanh Minh bị anh bắt thóp thì vội vàng rời mắt sang chỗ khác, nhìn về phía Sở Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, bữa sáng tôi làm thế nào?”
Sở Minh Nguyệt không nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Trần Thanh Minh, từ buổi trò chuyện chiều qua, anh ta đã học theo Bạch Hoài An mà gọi cô ấy là Minh Nguyệt.
Lần đầu tiên nghe Trân Thanh Minh ta gọi như vậy, Sở Minh Nguyệt còn cảm thấy không được tự nhiên nhưng vì tính cách của anh ta khá hoạt bát lại còn hài hước, dí dỏm nên khi anh ta gọi vậy thì không đem lại cho người nghe cảm giác mờ ám mà chỉ nhiều thêm vài phần thân thiết mà thôi.
Thế nên chỉ trong vòng ngắn ngủi có một ngày mà Sở Minh Nguyệt đã quen với cách gọi này rồi.
Cô ấy nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười rạng rỡ trông vô cùng xinh đẹp: “Vâng, đồ ăn anh làm ngon lắm, trứng ốp la rất mềm và thơm, sandwich rất ngon mà cà phê cũng vừa miệng lắm”
“Em thích là tốt Trần Thanh Minh cười tươi đến mức thấy răng không thấy mắt.
Dù anh ta lớn hơn Sở Minh Nguyệt hai tuổi nhưng vì đang mặc quần áo ở nhà nên trông chỉ giống một cậu sinh viên đại học khiến đối phương không khỏi buông bỏ sự đề phòng trong lòng.
Hoắc Tùng Quân không nhìn nổi nữa nên cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
May mục tiêu của Trần Thanh Minh không phải là Hoài An, nếu da mặt Lâm Bách Châu cũng dày như da mặt của Trần Thanh Minh, cộng thêm cái tính xun xoe như chó con đó thì e là Hoài An nhà anh rất có khả năng bị anh ta cướp đi mất.
Ăn sáng xong, Hoắc Tùng Quân đưa Bạch Hoài An đi làm.
Vốn dĩ Trần Thanh Minh cũng có thể đi cùng một lúc với hai người họ nhưng thấy Sở Minh Nguyệt ở nhà một mình thì anh ta cố tình lề mề một hồi.
Dù sao người ta cũng là ông chủ, lo lắng gì mấy chuyện đi muộn.
Mặc dù Sở Minh Nguyệt đang công tác tại Học viện Mỹ thuật nhưng cô ấy có rất nhiều thời gian rảnh và không bị gò bó.
Thay xong quần áo, đeo giá vẽ lên lưng, cô ấy chuẩn bị ra ngoài phác họa quang cảnh xung quanh thì lấy Trần Thanh Minh vẫn chưa đi nên hơi ngạc nhiên: “Anh không đi làm à?”
Trần Thanh Minh cười ngượng ngùng, nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo như làn nước của Sở Minh Nguyệt, nhịp tim không khỏi tăng lên.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài thướt tha, mái tóc dài buông xõa, làn da trăng nõn, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng tinh tế và xinh đẹp.
Vì biểu hiện giữa hai đầu lông mày lúc nào cũng lạnh nhạt nên từ người cô ấy toát ra một cảm giác xa cách, khiến đối phương không thể tới gần.
Dường như trên người Sở Minh Nguyệt có một loại khí chất huyền bí vô cùng thu hút người khác.
Trong nháy mắt, Trần Thanh Minh không dám nhìn cô ấy nữa, dường như nhìn cô ấy bằng ánh mắt đang đè nén yêu thương cũng là một loại không tôn trọng vậy.
“Buổi sáng không có chuyện gì cần giải quyết nên em muốn đi đâu, tôi đưa em đi”
Trần Thanh Minh đang mặc một bộ âu phục, so với bộ quần áo mặc lúc ăn sáng thì bây giờ trên người anh ta đã có vẻ trưởng thành và chín chắn của một người đàn ông, cả người cũng toát ra khí chất khiến khuôn mặt cũng thêm phần anh tuấn.
Sở Minh Nguyệt nói ra tên địa điểm thì ánh mắt Trần Thanh Minh sáng lên: “Đúng lúc chỗ đấy cách công ty tôi cũng không xa, tôi tiện đường chở em qua đó mà.
Khi nào em về thì gọi cho tôi, tôi về nhà cùng em luôn.
Như vậy cũng rất tiện mà”
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Sở Minh Nguyệt cũng không từ chối, vậy là cô ấy gật gật đầu.
Trần Thanh Minh thấy cô đồng ý thì trên mặt tràn ngập ý muốn nhảy cẵng lên.
Anh ta và Sở Minh Nguyệt ra khỏi nhà.
Lúc đi bên cạnh Sở Minh Nguyệt, Trần Thanh Minh không nhịn được mà đi liền hai bước để sánh vai cùng cô ấy.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu có anh ta có thể nhìn thấy người phụ nữ đang.
đi bên cạnh thấp hơi mình nửa cái đầu, đập vào mắt anh ta chính là gò má xinh đẹp và nhã nhặn của cô ấy.
Hai tai Trần Thanh Minh cũng bắt đầu nóng bừng lên, anh ta biết mình không nên nhìn nữa vì nếu không thu ánh mắt lại thì rất dễ bị cô ấy phát hiện.
Thế nhưng anh ta không thể rời mắt đi được nữa.
Sở Minh Nguyệt là hình mẫu con gái mà Trần Thanh Minh yêu thích, tính cách nào của cô ấy cũng vô cùng phù hợp với anh ta, huống hồ cô ấy còn là ân nhân cứu mạng trong lúc nước sôi lửa bỏng của anh ta nữa.
Dường như trên người cô ấy tỏa ra một sức hấp dẫn lôi cuốn đến kỳ lạ khiến anh ta không tự chủ được mà muốn đắm chìm thật sâu hơn nữa.
Vậy là ánh mắt Trần Thanh Minh vẫn tiếp tục nhìn, như thể đã nhìn đến vĩnh cửu, như thể cả hai người đã sánh vai đến cùng trời cuối đất.
“Xe của anh đậu bên đó à?”
Lúc Trần Thanh Minh đang chìm vào mê man thì Sở Minh Nguyệt lên tiếng hỏi rồi đột ngột quay sang nhìn anh ta.
Trần Thanh Minh nhìn thấy ánh mắt cô ấy thì tim giật mạnh một cái, vội vàng đưa mắt đi chỗ khác.
“À, đây là xe tôi” Trân Thanh Minh vội vàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh chiếc xe, mở cửa bên ghế phó lái ra cho Sở Minh Nguyệt lên xe.
Vì anh ta đưa mắt sang chỗ khác quá nhanh nên trừ bộ dạng không được tự nhiên ra thì Sở Minh Nguyệt cũng không nhìn thấy thứ gì khác.
Trần Thanh Minh ổn định lại tâm trạng của mình rất nhanh rồi đưa Sở Minh Nguyệt đến nơi cô ấy đã nói từ trước.
Trên đường đi, anh ta nói nói cười cười, cố gắng giữ phép lịch sự mà đè nén tình cảm của mình xuống, không vượt quá giới hạn nữa.
Châu Hữu Thiên lái xe tới bệnh viện trong tình trạng mệt mỏi, tối qua anh ta về nhà, thấy trong phòng không một bóng người thì mới nhớ ra Sở Minh Nguyệt đã qua nhà Bạch Hoài An ở.
Anh ta gọi video cho Sở Minh Nguyệt nhưng thấy cô đang chuẩn bị đi ngủ thì chỉ vội vàng nói mấy câu rồi tắt máy.
Tối qua anh ta ngủ không ngon giấc, trằn trọc cả đêm vẫn không ngủ được.
Rõ ràng trước đây anh ta đi chơi qua đêm rất nhiều lần, ở những nơi ăn chơi trác táng đó đều không có Sở Minh Nguyệt mà anh ta vẫn ngủ được.
Thế nhưng lần này thì anh ta lại chẳng ngủ nổi, không ngừng nhớ đến Sở Minh Nguyệt.
Châu Hữu Thiên vốn không phải người ngu nên sau khi suy nghĩ một đêm thì anh ta cũng nghĩ thông suốt rồi.
Trước đây anh ta vẫn có thể ngủ được ở những nơi đó là vì trong lòng anh ta hiểu rõ đã có Sở Minh Nguyệt ở nhà chờ anh †a về.
Cô ấy không có bạn bè ở Thành phố S, cũng chỉ quen thân với một mình Bạch Hoài An.
Nếu không đi tìm Bạch Hoài An thì cô ấy cũng không còn chỗ nào để đi.
Không biết người đàn ông ngồi ở ghế lái trong chiếc xe đó nói gì mà cô gái bên cạnh cười đến mức run rẩy cả người, nụ cười đó khiến Châu Hữu Thiên ngẩn người và kinh ngạc trong giây lát.
Trong lòng loạn hết lên, anh ta lắc lắc đầu để xua đuổi suy nghĩ trong đầu mình đi.
Cô gái đó chắc chắn không phải là Sở Minh Nguyệt.
Khí chất của Sở Minh Nguyệt vô cùng xuất trần, tính cách thì lãnh đạm, rất ít khi cười.
Ngay cả khi ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, cô ấy vẫn cười vô cùng kiềm chế.
Thậm chí khoảng thời gian hai người thắm thiết, tình cảm với nhau nhất nhưng cô ấy cũng không cười đến mức vui vẻ như vậy..