Mẹ An vừa nghe lời này, lập tức nghiêm mặt: “Bích Hà, còn nhớ trước đây mẹ đã nói gì với con không? Giao hết toàn bộ mọi thứ cho bố con đi, bây giờ ông ta đã không còn đường chối cãi, nhưng con thì khác, ba năm đó con vẫn luôn hôn mê, con không hề biết gì cả, những quyết định đó đều là của bố con, rõ rồi chứ?”
Hốc mắt An Bích Hà đỏ hết lên, cô ta vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, kiêu căng ngang ngược, cuối cùng bây giờ đã biết sợ hãi là gì.
Đặc biệt là nhìn thấy ngày trước An Vu Khang rạng rỡ vô hạn, nay lại bị cảnh sát theo sát, mất mặt chật vật trước hàng trăm đôi mắt của công chúng, cô ta càng hoảng sợ hơn.
Tùy tiện trả lời mẹ, rốt cuộc trong lòng cũng có người đáng tin cậy.
Tất cả mọi thứ đều không liên quan đến mình, toàn bộ đều là bố làm, ba năm đó cô ta vẫn luôn hôn mê, không biết gì cả.
Nhiều lắm chỉ là say rượu lái xe mà thôi, cái chết của Bạch Nhật Quang không liên quan nhiều đến cô ta.
Khi xảy ra tai nạn xe cộ, Bạch Nhật Quang vẫn còn sống.
An Bích Hà không ngừng âm thầm an ủi bản thân mình, cầm điện thoại, tiến vào tòa nhà cao tầng của công ty.
Vừa đi lên đã thấy trong văn phòng chỉ còn sót lại vài nhân viên đang bàn tán xôn xao, thấy An Bích Hà đến thì đều ngậm miệng lại.
An Bích Hà không dám tới gần văn phòng của An Vu Khang, chỉ nhìn thấy hai cảnh sát đứng ở cửa.
Cô ta lo lắng không yên tiến vào văn phòng của mình, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Toàn bộ văn phòng của An Vu Khang đều kín mít, không phải tường thủy tinh nên từ đầu đến cuối không nhìn thấy rõ là ông ta đang làm gì bên trong.
An Bích Hà càng nhíu chặt chân mày, công ty đã không còn việc gì cần phải xử lý, thậm chí hầu hết nhân viên đã thôi việc.
Ông ta còn cố tình yêu cầu cảnh sát để mình vào văn phòng là muốn làm gì?
Rất nhanh, nghi ngờ của An Bích Hà đã có lời giải đáp.
Bởi vì đã trôi qua mười phút mà An Vu Khang vẫn chưa ra.
Cảnh sát cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, tiến tới gõ cửa: “An Vu Khang, đã đến giờ rồi, đi theo chúng tôi.”
miễn phí
Nhưng không ai lên tiếng trả lời, bên trong im ắng.
Trong nháy mắt, cảnh sát cảm thấy không hợp lý, liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đồng thanh nói: “Chắc chắn là có vấn đề.”
Họ kêu nhân viên khác lấy chìa khóa dự phòng, nhưng mọi người đều nói rằng ngoại trừ An Vu Khang thì không ai có chìa khóa văn phòng của ông ta.
Cảnh sát đến trước mặt An Bích Hà, cô ta cũng bối rối lắc đầu: “Tôi cũng không có chìa khóa văn phòng của bố tôi, ông ấy đề phòng cả tôi mà.”
Không còn cách nào khác, chỉ có thể phá cửa xông vào.
Cảnh sát lập tức kêu người phá cửa văn phòng, bởi vì là cửa đặc chế nên mọi người tốn rất nhiều sức mới phá cửa ra được.
Bước vào trong, văn phòng to như vậy nhưng đã không còn người nào.
“Ông ta bỏ trốn rồi.” Sắc mặt hai cảnh sát đều hơi khó coi.
Bọn họ cho An Vu Khang thời gian để giải quyết chuyện của công ty, kết quả người này lại biến mất ngay dưới mắt mình, thế này đúng là tát vào mặt họ.
“Nơi này có cửa ngầm.” Một trong hai cảnh sát sờ soạng nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa ngầm.
Thậm chí cửa ngầm này còn được trang bị cả thang máy, hai người từ thang máy đi xuống, phát hiện thang máy đi thẳng tới hầm gara.
Đã hơn mười phút, cũng đã đủ thời gian cho An Vu Khang chạy trốn.
“Đáng chết.” Hai người thấy tình cảnh này, trong nháy mắt biết mình bị đùa giỡn, tên này bỏ trốn rồi!
“Lập tức quay về đồn, truy nã toàn thành phố.” Một trong hai cảnh sát vội vàng nói những lời này với đồng nghiệp: “Đưa con gái ông ta về đồn cảnh sát, cô ta không thoát được liên can đến tai nạn xe cộ vào bốn năm về trước.”
An Bích Hà thấy cảnh sát quay lại, vội vàng hỏi: “Bố tôi đâu? Tìm được ông ấy chưa?”
Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này thì sắc mặt cảnh sát đặc biệt khó coi: “Ông ta bỏ trốn rồi, cô theo chúng tôi về đồn một chuyến, tiếp nhận điều tra.”
An Bích Hà sửng sốt một chút, ngoan ngoãn gật đầu: “Được thôi, tôi đi với các anh.”
Cô ta rất dễ chịu, khiến hai người không kìm được nhớ tới bộ dáng của An Vu Khang, bọn họ bị đánh lừa bởi bộ dạng sảng khoái của ông ta cho nên mới bị gạt, để ông ta bỏ trốn.
Trong nháy mắt, hai người như đối mặt với quân địch mạnh, cả quá trình đều theo sát An Bích Hà.
Sau khi quay về đồn, lập tức báo cáo chuyện An Vu Khang bỏ trốn, sau đó cho người phụ trách án này thẩm tra xử lý An Bích Hà.
An Bích Hà bị đưa vào phòng thẩm vấn, nơi này không hề có ánh mặt trời, rõ ràng là trời sáng nhưng bên trong vô cùng tối tăm, cô mặc áo khoác hơi mỏng, trong xương cốt đều lạnh run.
“Anh cảnh sát, có gì thì anh cứ việc hỏi, chắc chắn tôi sẽ biết gì nói nấy, nói hết không che giấu gì.”
Nhìn vị cảnh sát trước mặt, An Bích Hà lập tức nói, cô ta vô cùng biết điều, cố gắng giả vờ bày ra vẻ chân thành trung thực.
Cảnh sát nhíu mày hỏi: “Đây là di thư của Lý Hiên Nam, anh ta đã khai báo toàn bộ quá trình An Vu Khang mua chuộc anh ta hãm hại Bạch Quang Nhật, ở đây còn có ghi âm giao dịch, trước hết cô nghe một chút đi.”
Nói xong, vị cảnh sát này trực tiếp mở file ghi âm.
Ghi âm vừa phát lên, chân mày An Bích Hà giật giật, đây đúng là giọng nói của bố, chắc người có giọng hơi khàn là vị pháp y Lý Hiên Nam năm đó.
An Bích Hà càng nghe càng trợn tròn mắt, có thể là do cần pháp y che dấu nên gần như An Vu Khang đã nói hết toàn bộ những việc mà ông ta đã làm, để sau đó pháp y dễ dàng làm giả một kết luận.
Lời nói vô cùng tỉ mỉ, ngay cả chối cãi cũng không còn đường để mà chối cãi.
Trong lòng An Bích Hà bồn chồn, khó trách An Vu Khang lại bỏ trốn, có phần chứng cứ này, chắc chắn ông ta sẽ bị phán án vài chục năm.
Tình tiết quá mức ác liệt.
Sau khi nghe hết bản ghi âm, An Bích Hà vội vàng bày ra dáng vẻ hoảng hốt, ngạc nhiên nói: “Sao lại như thế được, từ trước tới giờ tôi đều không biết là năm đó bố tôi lại làm ra chuyện này!”
“Cô không biết ư?” Ánh mắt sắc bén của cảnh sát nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô là con gái duy nhất của ông ta, cô thật sự không hề biết gì về chuyện này sao?”
An Bích Hà nhíu mày nhìn cảnh sát: “Anh cảnh sát, tôi thật sự không biết gì cả, năm đó xảy ra tai nạn xe cộ, tôi thành người thực vật và hôn mê ba năm, một năm trước mới tỉnh lại, đương nhiên tôi không biết chuyện này.
Bây giờ vẫn còn bản ghi chép về việc nằm viện của tôi ở bệnh viện.
Nếu các anh không tin, có thể đi điều tra, thật sự tôi không hề nói dối nửa lời.”
Cô ta chỉ còn thiếu chưa viết hai chữ “vô tội” lên mặt.
Trên mặt An Bích Hà lộ ra vẻ buồn bã và đau đớn: “Nếu như tôi biết bố tôi đã vì tôi, vì công ty mà làm ra chuyện thế này thì cho dù có chết, tôi cũng không bằng lòng, rõ ràng là sai lầm của tôi, hậu quả lại do bố tôi gánh vác.”
Cảnh sát liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều đầy vẻ nghiêm trọng: “Cô thừa nhận lúc ấy là bản thân mình say rượu lái xe đúng không?”
An Bích Hà sửng sốt một chút, siết chặt nắm tay: “Không phải.”
Trên thực tế, đúng là lúc ấy cô ta đi bar với bạn, khi lái xe thì đã say khướt rồi.
Nhưng cô ta không thể thừa nhận, tuy rằng Bạch Quang Nhật không phải do cô ta đâm chết, nhưng khi đó cô cũng đã đâm ông ấy bị thương nặng, còn cả Bạch Hoài An cũng bị mù, hai người họ đều có thể xem như bị thương nặng.
Nếu cô ta thừa nhận, còn phải bị tạm giam mấy tháng.
Nếu mấy tháng trôi qua, An thị đã sớm không còn thì tình thế đã không còn cách nào cứu vãn nổi.
“Cô thật sự không say rượu lái xe sao? Vậy tại sao trong ghi âm của An Vu Khang, ông ta lại nói rằng vụ tai nạn xe cộ này là do cô gây ra khi say rượu lái xe?”
Đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, trên trán An Bích Hà toát ra mồ hôi lạnh, cô ta chỉ lắc đầu nói: “Lúc ấy tôi đưa một người bạn say rượu về nhà, có thể mùi rượu trong xe là do cô ấy để lại, khiến mọi người, bao gồm bố tôi đều tưởng là tôi uống rượu.
Nhưng tôi có thể khẳng định là lúc ấy tôi không hề uống rượu, lúc đó tôi đang bị cảm, phải uống thuốc, cho nên không hề dám uống rượu.”
An Bích Hà nói có sách mách có chứng, nhưng cảnh sát cũng không tin, trên cơ bản có thể khẳng định là cô ta đang nói dối.
Nhưng thời gian đã qua bốn năm, hầu hết tất cả chứng cứ đều không còn nữa.
An Bích Hà thấy vẻ nghi ngờ trên mặt họ, tiếp tục nói: “Lúc đó tôi bị đưa đến bệnh viện thành phố J để cấp cứu, các anh không tin thì có thể điều tra hồ sơ năm đó.”
Cô ta nói xong, trong lòng có chút đắc ý, năm đó bố An chuẩn bị bắt đầu dự án mới, vì tránh những phiền toái không cần thiết, đã sớm sửa lại tất cả chuyện năm đó không có lợi cho An thị giúp cô ta.
Không thể không nói, quả nhiên ông ta rất có mắt nhìn xa trông rộng, lúc này điều đó đã lộ ra tác dụng, ngược lại trở thành lá chắn của cô ta,
Cảnh sát cho người đi điều tra, để cô ta đợi ở phòng thẩm vấn hơn một tiếng.
Sau khi từ bệnh viện trở về, quả nhiên giống với lời An Bích Hà nói, vốn dĩ không có chứng cứ cô ta uống say, người bạn mà năm đó đi bar với An Bích Hà cũng đã ra nước ngoài, sớm đã không còn liên lạc.
Cuối cùng cảnh sát chỉ có thể bất đắc dĩ tức giận thả An Bích Hà ra ngoài, cho cô ta trở về.
An Bích Hà bước ra, một lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài, nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với bố nhưng bây giờ ông ta đã không thể chối cãi được, một mình ông ta hy sinh là có thể bảo vệ cả nhà bọn họ, đây mới là cách xử lý thỏa đáng nhất.
An Bích Hà cúi đầu, ánh mắt đen tối nở nụ cười: “ Lần này tôi có thể làm chủ “Khinh Hà” rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...