Tối hôm qua Bạch Hoài An trở về rất trễ, ăn cơm rồi tắm rửa xong, chưa đến vài phút đã nằm trong lòng Hoắc Tùng Quân ngủ thiếp đi.
Ngủ chưa được bốn tiếng, đúng sáu giờ sáng hôm sau cô đã tỉnh táo phấn chấn tinh thần, trong mắt không có chút ngái ngủ mà còn có vẻ hăng hái.
“Hôm nay bố em có thể rửa sạch oan ức rồi”
Sau khi thức dậy, câu đầu tiên mà Bạch Hoài An nói với Hoắc Tùng Quân chính là câu này.
Trong mắt Hoắc Tùng Quân đầy vẻ tươi cười nhìn cô, giúp cô vuốt vuốt mái tóc dài có chút lộn xộn: “Chắc chắn hôm nay An thị sẽ phá sản, bọn họ đã không còn lối thoát”
Anh nói xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện nên lại mở miệng nói với Bạch Hoài An: “Hôm qua, An Bích Hà đã thay đổi pháp nhân của “Khinh, tách Khinh Hà ra khỏi An thị, có lẽ sẽ có chút rắc rối, tạm thời không có cách chèn ép triệt để.”
Hoắc Kỳ không có sản nghiệp liên quan tới phương diện này.
Bạch Hoài An nghe vậy, cười khẽ một chút: “Yên tâm đi, bên phía “Khinh Hà” không thể kiên trì lâu dài được đâu, An Bích Hà sẽ nhanh chóng nhận lấy quả báo thôi”.
Chỉ dựa vào chất lượng chiếc váy mà lần trước cô nhìn thấy trong phòng làm việc của Trần Thanh Minh, có thể nói là nó còn không bằng cả miếng giẻ lau, thoạt nhìn thì không sao cả nhưng chắc chắn sau này sẽ liên tục gặp phải phiền phức.
Nghe nói buổi họp báo lần trước còn có mấy quý cô tranh nhau đấu giá vài món lễ phục trong đó.
Sau đó Trần Thanh Minh cũng đã thăm dò được thân phận của họ, gia đình cũng được coi như có chút tiền chút quyền, nhưng không thể nào so sánh với Hoắc Kỳ, Trần thị hay thậm chí cả An thi.
Chỉ sợ bọn họ cũng không nhận được tin tức chính xác, tranh nhau đấu giá vài món lễ phục này cũng là vì nể mặt An Bích Hà.
Nếu như hôm nay An thị phá sản, sau lưng An Bích Hà sẽ không còn chỗ dựa vững chắc nào…
Bạch Hoài An nhếch môi cười, môi hồng răng trắng, tươi cười đằm thắm, đẹp đến lạ thường… Đó là nếu như không chú ý đến ánh mắt u ám của cô.
Hiển nhiên là Hoắc Tùng Quân thấy rõ vẻ mặt của cô, anh vuốt tóc cô, cũng nở một nụ cười.
Anh nghĩ rằng, An thị phá sản, An Bích Hà bị phiền phức bủa vây, trả được mối thù lớn của bố mẹ Bạch Hoài An, như vậy cô có thể đính hôn với anh rồi!
Sau khi hai người sửa soạn xong, Hoắc Tùng Quân muốn đưa cô đến đồn cảnh sát, Bạch
Hoài An từ chối: “Chắc chắn bên công ty anh còn có không ít chuyện cần làm, anh đi trước đi, em đi một mình cũng được”
Nói xong, cô vỗ vỗ túi xách của mình, tủm tỉm cười nói: “Toàn bộ chứng cứ đều nằm ở đây, anh yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Đúng là hôm nay Hoắc Tùng Quân phải xử lý rất nhiều chuyện, hoàn toàn ngược hướng chứ không tiện đường với Bạch Hoài An nên sau khi nghe cô nói như vậy, anh cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Bạch Hoài An bắt xe đến đồn cảnh sát để báo án, nó được giờ cao điểm nên không bị kẹt xe, rất nhanh tới đồn cảnh sát.
Nhảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.com
Vừa vào cửa, cô nhìn về phía cảnh sát trực ban và mỉm cười: “Xin chào, tôi muốn báo án”
Mới sáng sớm mà trong lòng An Vu Khang đã hoảng loạn, nhưng vẫn không biết được nguyên nhân.
Ngày hôm qua, cảnh sát tìm ông ta để tìm hiểu tình huống, cuối cùng bởi vì không đủ chứng cứ nên phải ra về không công, sau khi thoát được một kiếp nạn, tối hôm qua là giấc ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay của An Vu Khang.
Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, ông ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, đâu đâu cũng không thoải mái.
Vô duyên vô cớ tức giận với mẹ An, vừa bắt đầu một ngày mới mà hai vợ chồng đã nổi giận đùng đùng cãi nhau một trận.
Khi An Vụ Khang đến công ty, quanh thân đều tỏa ra áp suất thấp.
An Bích Hà thấy mới sáng sớm mà hai người đã nóng giận, trên đường đi làm, cô ta không hài lòng nói với bố An:”Bố có kìm nén bớt tính khi nóng một chút không, con đã quá mệt mỏi vì chuyện của An Thị rồi, con thật sự không muốn về nhà còn nhìn thấy bố mẹ cãi nhau”
Bố An nghe vậy, ánh mắt nặng nề nhìn cô ta một cái:”An Bich Hà, bố chỉ tạm thời đặt “Khinh Hà” dưới danh nghĩa của con.
Bố còn chưa chết đâu! Bây giờ mà con đã dám chỉ tay năm ngón với bố à?”
An Bích Hà cứng đơ khi nghe những lời này, cô ta cắn chặt răng, âm thầm nén giận nhưng không nói thêm nữa câu nào nữa.
Bây giờ “Khinh Hà” chỉ vừa mới chuyển sang danh nghĩa cô ta, cô ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo cho An Vu Khang biết, vẫn chưa hoàn toàn làm chủ, không thể chọc giận ông ta.
“Bố, con không có chỉ tay năm ngón với bố, chỉ là con lo lắng về tình hình của công ty” An Bích Hà lập tức đổi chủ đề: “Hôm qua, giá cổ phiếu của công ty chúng ta đã giảm mạnh, chắc là không kiên trì được mấy ngày nữa”
Nghe vậy, An Vu Khang nhíu mày, tức giận thở dài: “Nếu Hoắc Tùng Quân nhẫn tâm thì chỉ sợ chúng ta còn không chịu nổi hôm nay.”
Ông ta kinh doanh An thị nhiều năm như vậy, đã sớm có tình cảm, dốc hết tâm huyết của ông ta vào đó.
Vì công ty này, trong tay ông ta đã từng dính rất nhiều thứ dơ bẩn, mưu đồ nhiều như vậy, nhưng không ngờ sẽ phải mất đi nhanh như thế.
An Vu Khang nghĩ đến đây, trái tim như đang rỉ máu, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.
Không khí trong xe lập tức chìm vào yên lặng, cực kỳ yên tĩnh, An Bích Hà cũng cúi đầu, trong lòng ấm ức.
An thị làm chỗ dựa vững chắc cho cô ta nhiều năm như vậy, nếu An thị không còn, chỉ bằng “Khinh Hà” thì cô ta rất khó lấy lại địa vị như trước kia.
Lúc trước cô ta đã đắc tội quá nhiều người, sợ là bọn họ cũng sẽ quay lại nhằm vào cô ta.
Xe sắp đến An thị.
Nhìn từ xa, An Bích Hà thấy ngoài cửa rất lộn xộn, không ít người đang bao vây xung quanh, cô ta vội vàng nói với An Vu Khang: “Bố, bố mau nhìn về phía cửa công ty đi, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại có chuyện gì đã xảy ra mà chúng ta không biết sao?”
Có một bài học vì lần trước để chế độ im lặng nên trước tiên An Vu Khang xem điện thoại đi động, trong điện thoại cũng không có cuộc gọi đến nào.
Ông ta nhíu chặt chân mày.
“Trước hết xuống dưới xem thử có chuyện gì” Tệ nhất cũng chỉ là phá sản mà thôi, ông ta đã đoán trước được kết cục rồi.
An Bích Hà vô cùng lo lắng xuống xe cùng An Vu Khang, trong lòng cầu nguyện, dù thế nào đi nữa cũng đừng gặp chuyện xui xẻo, chỉ cần An thị còn tồn tại ngày nào thì cô ta vẫn là cô chủ quý giá của An thị, một khi An thị không còn nữa thì cô ta cũng hoàn toàn mất đi chỗ dựa vững chắc.
Vất vả lắm hai người mới xuyên qua đám người kia, thu vào tầm mắt là một chiếc xe cảnh sát, hai vị cảnh sát đứng cạnh xe, hôm qua cũng chính là hai người cảnh sát này đã tới tìm ông ta hỏi thăm theo thường lệ.
An Vụ Khang hơi ngạc nhiên, nhìn thấy hai cảnh sát này, cuối cùng ông ta cũng biết cảm giác phiền muộn lúc sáng là từ đâu mà có.
Vừa nhìn thấy An Vu Khang, hai cảnh sát kia đã đi thẳng tới chỗ ông ta.
An Vu Khang nhìn thấy càng ngày họ càng đến gần, trong lòng cũng càng ngày càng lo lắng không yên.
Cuối cùng hai người kia dừng lại trước mặt ông ta, đưa tay lên, trong tay cầm một tờ giấy.
“An Vu Khang, chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ chứng minh bốn năm trước ông đã phải người giết Bạch Nhật Quang, cũng mua chuộc pháp y Lý Hiền Nam để anh ta làm giả chứng cứ, đây là lệnh bắt, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến”.
Dường như có thứ gì đó nổ “Âm!” bên tại An Vu Khang, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch, đôi môi run run, cổ như bị nghẹn không được câu nào.
“Cậu… Các cậu có nhầm lẫn gì không, chẳng phải hôm qua chúng ta còn nói chuyện sao? Bản ghi âm kia trên mạng là do tôi uống say bị người ta ghi âm, không thể dùng để làm chứng cứ.”
“Chứng cứ mà chúng tôi nói không phải là bản ghi âm đó” Cảnh sát giải thích: “Con gái của Bạch Quang Nhật đến đồn cảnh sát báo án, mang theo di thư của pháp y Lý Hiền Nam, còn có bản ghi âm cuộc nói chuyện của các người, trải qua kỹ thuật kiểm chứng, quả thật đó đúng là giọng của ông, cũng không có dấu vết sửa chữa cắt ghép gì.”
Chứng cứ vô cùng xác thực, hoàn toàn có thể chứng minh là An Vu Khang đã giết người.
An Bích Hà nghe thấy những lời này, trong mắt thoáng qua một tia u ám và hoảng sợ, yên lặng cách xa An Vụ Khang.
Ánh mắt An Vu Khang run rẩy, trong lòng cũng biết là mình không thể trốn thoát, nhưng trên mặt lại giả vờ ngạc nhiên: “Tôi chưa từng làm như vậy, tôi luôn là một công dân tuân thủ pháp luật.
Chẳng qua các cậu đã yêu cầu thì tôi đây sẽ đi với các cậu một chuyến để điều tra rõ ràng”
Ông ta nói xong, nhìn thoáng qua An Bích Hà bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu nhìn về phía cảnh sát:”Tôi có thể lên lầu để xử lý một số chuyện không, chỉ mười phút thôi, mười phút sau tôi sẽ xuống đây và di với các cậu.
Các cậu cũng biết rồi đấy, tôi là chủ tịch của An Thị, tôi không thể bỏ mặc nhiều người như vậy”
Không ít người đang vây xung quanh đều là nhân viên của An Thị.
nghe thấy nhứng lời này, tiếng đàn tán vẫn luôn không ngừng.
Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com I Nhảy hố truyện hay
Cảnh sát nhìn ông ta thời gian mười phút, nhưng chúng tôi phải đi theo ông”
An Vu Khang gật đầu:”Được, các cậu chờ tôi ngoài văn phòng, dù sao những chuyện mà tôi cần xử lý đều là bí mật của công ty.”
Cảnh sát do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, đi lên lầu theo An Vu Khang.
An Bích Hà nhìn theo bóng lưng của bố, phía sau còn có cảnh sát theo sát ông ta, môi cũng run cầm cập.
Ngón tay cô ta run run lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho mẹ An.
Sau khi nối máy, giọng cô ta nghẹn ngào: “Mẹ ơi mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cảnh sát đã tìm đến cửa, Bạch Hoài An tìm được chứng cứ chứng minh bốn năm trước bố cho người sát hại Bạch Quang Nhật, đã báo án rồi.
Con không muốn cũng gặp họa theo đâu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...