Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Quý Tiêu Châu không ngờ Bạch Hoài An lại gấp gáp như vậy, đã nhìn thấy hành động kiến quyết đóng cửa của Lý Gia Minh mà cô còn trực tiếp đưa tay vào.
Cả hai người đàn ông đều không phản ứng.
Lý Gia Minh biết sức của mình mạnh bao nhiêu, làn da của người phụ nữ thường mềm mại, chắc chắn sau cú đập vừa nãy cô đã bị thương.
Thấy cậu ta lại mở cửa, Bạch Hoài An sợ cậu ta sẽ đóng cửa lần nữa, cô không ngại thương tích của mình mà đem cả người dựa vào khung cửa ngăn cản cậu ta đóng cửa.
“Tôi có chuyện muốn tìm cậu, liên quan đến tính mạng con người, rất gấp.”
Lý Gia Minh rời thành phố An Lạc, cắt đứt liên hệ với những người đó, đột nhiên có người lạ từ thành phố An Lạc đến cửa, cậu ta cũng đã đoán được mục đích của hai người.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt nước mắt lưng tròng, vẫn cố nén đau, vịn vào khung cửa.
Lý Gia Minh đột nhiên mềm lòng, thở dài: “Hai người vào đi.”
Nhìn thấy thái độ mềm lòng của cậu ta, Bạch Hoài An vui mừng khôn xiết, nước mắt đã tích tụ lại rơi trên mặt đất.

Đọc tại website nhayho.com I Nhảy hố truyện hay
Nhìn thấy vậy, Lý Gia Minh đột nhiên lui về phía sau hai bước: “Đừng khóc, tôi cho cô vào.”
Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu nhìn nhau, vừa cười vừa khóc.

Bọn họ không bị Lý Gia Minh từ chối là thắng lợi không nhỏ.
Quý Tiêu Châu nhiu mày nhìn cô.

Đỡ lấy cánh ctay cô, nhỏ giọng dạy dỗ:”Vừa rồi cậu ta đóng cửa nhanh như vậy, sao cô không dựa tay vào? Cũng may là cậu ta kịp thời buông tay.

Nếu thật sự sảy ra chuyện, thì phải giải thích với anh Hoắc thế nào đây?”
Bạch HOài An cười ngượng ngùng với cậu ta:” Tôi chỉ hành động nhanh hơn não mà thôi.”
Suy nghĩ của cô lúc đó là nắm bắt cơ hội này.

Lý Gia Minh là cơ hội duy nhất để trả lại sự trong sạch cho bố cô.
Làm sao Quý Tiêu Châu có thể không biết suy nghĩ của cô, cậu ta thở dài không nói gi.
Lý Gia Minh lấy hộp thuốc đưa cho Quý Tiêu Châu, nhờ cậu ta bôi thuốc mỡ cho Bạch Hoài An, còn mình tự đi vào bếp pha trà.
Lúc cậu ta bưng tách trà ra, Quý Tiêu Châu đã bôi thuốc Xong.
“Cánh tay của cô không sao chứ?” Lý Gia Minh đưa trà cho họ rồi hỏi.

Bạch Hoài An lắc đầu: “Không sao, chỉ là bị thương ngoài da.”
Cô có thể thấy được Lý Gia Minh này giống như bố của cậu ta, là một người tốt bụng, khi cậu ta nói cũng có thể nhìn ra tính cách cậu ta, rất dịu dàng trái lương tâm, bây giờ bị bọn họ nói thành tội ác tày trời, hợp tác với người xấu làm bậy.

Nếu cậu không đứng ra giải thích toàn bộ câu chuyện, thì trong mắt người khác bố cậu là một người một người xấu, là một cái gai của cảnh sát.”
Bạch Hoài An nói tiếp: “Sau này nhắc đến ông ấy, ấn tượng của người khác không phải là đối tác công lý của cảnh sát, không phải anh hùng gốc rễ của án oan, mà là nỗi hổ thẹn của đất nước, đồng lõa của kẻ ác…”
“Đủ rồi!” Lý Gia Minh đột ngột đứng dậy, chiếc ghế trượt trên sàn, phát ra âm thanh chói tại.
Cậu ta chống tay dựa vào bàn, thở gấp, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng họ cũng biết sắc mặt cậu ta lúc này vô cùng khó coi.
Cậu ta thở hổn hển, một lúc lâu sau mới nói: “Bố tôi làm thế là vì tôi.”
Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu liếc nhau, trong lòng khẩn trương.

Lý Gia Minh chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt uể oải, như đang suy nghĩ điều gì, viền mắt đơn ướt, khóe mắt ửng hồng.
“Tôi và bố sống nương tựa vào nhau.

Sức khoẻ tôi từ nhỏ đã không tốt, ông ấy vừa là bố vừa là mẹ, đã nuôi tôi lớn lên.

Ông ấy đã hành nghề y nhiều năm và làm việc chăm chỉ, nhưng ông ấy luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi nên tiền lương, tiền thưởng đều dốc hết cho bệnh viện”
Lý Gia Minh nói, ánh mắt áy náy: “Bốn năm trước, tôi bị bệnh nặng, lúc ấy cần phải phẫu thuật, phí phẫu thuật hơn 900 triệu là cái giá trên trời đối với nhà tôi, bố tôi gom mãi vẫn không đủ.

Bác sĩ nói nếu bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để phẫu thuật, tôi sẽ hoàn toàn xong đời.”
“Tối hôm đó, bố tôi nằm cạnh giường tôi cả một đêm, ngày hôm sau cũng không có xuất hiện ở bệnh viện, đến sáng hôm sau mới mang thẻ ngân hàng đến bệnh viện với vẻ mặt mệt mỏi.”
Hô hấp Bạch Hoài An trở nên nhẹ hơn rất nhiều, lông mi cô không ngừng run rẩy, cô không dám lên tiếng cắt ngang lời cậu ta.
Lý Gia Minh như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, từ tốn nói: “Tôi biết bố tôi đã vay mượn tất cả người thân và bạn bè, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể gom đủ số tiền, thực sự tôi biết số tiền đó đến từ đâu, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bố, tôi không dám nói ”
“Sau ca phẩu thuật, tình trạng của tôi được cải thiện.

Nhưng trong lòng bố tôi lại áy náy và dày vò.

Một năm đó, ông ấy liều mạng làm việc, hầu nhiw mỗi ngày đều bên ngoài.


Chỉ trong một năm, ông ấy đã kiệt sức.

Trước khi qua đời, ông ấy đang nằm trên giường bệnh, toàn thân gầy trơ xương, ông ấy cầm tay tối sám hối hết lần này đến lần khác.” Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho.com I Nh ảy hố
Khi nói đến đây, cậu ta như chợt bừng tỉnh, ngước nhìn Bạch Hoài An, nói:” Bố tôi thực xin lỗi cô, xin lỗi bố cô, xiin lỗi gia đình cô.

Nhưng sét cho cùng, đó là vì tôi, thân thể của tôi không biết cố gắng mới dẫn đến bố tôi đi trên con đường sai trái này, là lỗi của tôi.”
Môi Bạch Hoài An run lên, nước nắm rới xuống, nhưng cô không thể nói một lời nào.
Cô không thể nói tha thứ, ai cũng gặp khó khăn, chẳng lẽ bố cô nên chết sao? Hậu quả của vụ tai nạn xe hơi này là gia đình cô bị hủy hoại, gia đình ba người mất đi hai người, cô có nên chịu đựng điều này không?
Quý Tiêu Châu thở dài nhìn Lý Gia Minh: “Sau khi rời khỏi thành phố An Lạc, cậu không để ý đến chuyện này sao? Không, nói chính xác, một năm sau khi cậu khỏi bệnh thậm chí còn chưa bao giờ hỏi thăm bố anh đã làm những chuyện gì”
Lý Gia Minh sững sờ nhìn cậu ta.
Quý Tiêu Châu chỉ vào Bạch Hoài An, nói: “Cậu có biết điều gì đã xảy ra sau vụ tai nạn xe hơi đó không? Cậu có biết tại sao chúng tôi lặn lội tìm kiếm cậu mãi không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui