Hoắc Tùng Quân nhìn Bạch Hoài An với một tâm trạng rất khó tả.
Sau khi Bạch Hoài An trở về, anh đã nhìn rõ được tâm tư của Lâm Bách Châu đối với Bạch Hoài An, cảm thấy anh ta không hề nghiêm túc, cảm thấy như anh ta vẫn luôn muốn đối đầu với anh, không ngờ rằng anh ta lại lún sâu như vậy.
“Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhà họ Lâm đang giúp cậu ta điều trị, đợi qua một khoảng thời gian nữa thì chuyện gì cũng sẽ qua đi thôi.
”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đều hiểu rất rõ, tất cả mọi chuyện trên thế giới này, chỉ cần nó đã xảy ra thì cho dù có làm gì cũng không có cách nào khiến nó biến mất hoàn toàn.
Sau này khi Bạch Hoài An đối mặt với Lâm Bách Châu, chắc chắn sẽ có vài phần ngại ngùng.
Bên phía An Vu khang vì không muốn để An Thị tiếp tục gặp rắc rối, ông ta vẫn luôn xin lỗi, nói chuyện nhẹ nhàng rồi liên tục xin lỗi người nhà của người công nhân đó, có hết hết sức để đưa ra khoản bồi thường thích hợp, không dễ dàng gì mới có thể giải quyết xong sự việc lần này.
Ông ta về công ty ngay trong đêm, các nhân viên còn lại sớm đã tan làm rồi, chỉ có người của bộ phận quan hệ công chúng còn đang cố gắng giải quyết những tin tức xấu ở trên mạng.
Lúc ông ta vừa bước vào phòng quan hệ công chúng, có người đã vô tình phát hiện ra ông ta ngạc nhiên lập tức đứng dậy.
An Vu Khang nhìn thấy anh ta khi nhìn thấy mình mà lại giống như đang nhìn thấy ma vậy, sửng sốt một lúc sau đó hỏi: “Sao vậy? Tại sao nhìn thấy tôi lại ngạc nhiên như vậy?”
Giám đốc bộ phận công chúng nhìn thấy ông ta tới, lập tức chạy qua đó vội vàng nói: “Giám đốc An, tôi đã gọi cho ông mấy chục cuộc điện thoại, tại sao ông không bắt máy?”.
An Vụ Khang nhìn điện thoại, quả nhiên nhìn thấy vài chục cuộc điện thoại nhỡ.
Ông ta nhớ đến khi ông ta và vợ đã xảy ra chuyện không vui nên ông ta đã rời khỏi nhà, vì không muốn nhận được điện thoại của vợ nên ông ta đã để điện thoại ở chế độ im lặng.
Kết quả ông ta bận rộn với việc của người công nhân đó mà đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc điện thoại liền.
“Có chuyện gì gấp sao?”
Giọng nói của An Vu Khang khàn khàn, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi.
Các ngành công nghiệp khác đều bị Hoắc Kỳ chèn ép, và không thể chống trả được, ông ta cảm thấy đã không còn chuyện nào nghiêm trọng hơn chuyện này nữa rồi, việc khác, có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ? Giám đốc phòng quan hệ công chúng nhìn thấy dáng vẻ tự cao tự đại của ông ta, do dự một lúc sau đó vẫn đưa cho ông ta đoạn ghi âm đó.
Mới từ đầu tiên trong đoạn ghi âm được phát ra, biểu cảm của An Vu Khang đột nhiên thay đổi, sau khi nghe xong, vẻ mặt càng ngày càng khó coi, sắc mặt đã biến thành màu đỏ, hơi thở thở ra lạ thường.
Sau khi chỉnh sửa đoạn ghi âm đó, thì chỉ nghe thấy giọng của ông ta, nhưng trong lòng của ông ta đã chắc chắn 100% chuyện này là do Sở Hân làm ra.
Bữa cơm đó, những ly rượu đó là do cô ta đã cố ý chốc say ông ta để moi ra những lời nói kia.
Hóa ra cô ra thật sự giống như lời của An Bích Hà đã nói, cô ta là cố ý tiếp cận ông ta, cô ta không đòi hỏi mục đích hay địa vị, thứ cô ta muốn chính là moi ra được những lời nói này.
An Vụ Khang sững sờ, thân thể đột nhiên ngã về phía trước.
Hoắc Tùng Quân hai người bọn họ thật là có thủ đoạn.
“Tổng giám đốc An, chuyện này là thật sao?”
Đây là câu hỏi mà giám đốc phòng quan hệ công chúng vẫn luôn muốn hỏi ông ta.
Nếu như đó là sự thật, thì dù cho bọn họ có cố gắng giải quyết đi chăng nữa, tất cả đều cũng sẽ vô ích, nói không chừng sáng ngày mai đã có cảnh sát đứng ở trước cửa rồi, nhưng nếu như đó là giả, đó chỉ là những tin đồn thất thiệt thì sự việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn rồi.
An Vu Khang nghe thấy lời của anh ta nhưng lại vẫn im lặng.
Giám đốc phòng quan hệ công chúng vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông ta, trong lòng cảm thấy bất ngờ, An Vu Khang như vậy là đang ngầm thừa nhận.
Ông ta thật sự vì danh tiếng của công ty mà đi giết người mà người đó là người muốn cứu con gái ông ta.
Sau này dư luận sẽ phát triển đến đâu, người ở phòng quan hệ công chúng đều đã đoán được rồi.
Bọn họ giờ đây cũng không thể làm gì được nữa.
An Vu Khang nhìn thấy dáng vẻ như có người nhà mất, nghiến răng nghiến lợi hét: “Đừng có làm ra bộ mặt như vậy, đó chỉ là một đoạn ghi âm ngắn ngủi, hơn nữa lúc đó là tôi đã uống say, vốn dĩ không thể làm bằng chứng được”
Đúng vậy, lén lút ghi âm trộm người khác nói, thủ đoạn này vốn dĩ đã không hợp pháp, căn bản không thể làm bằng chứng cụ thể được, hơn nữa những người tham gia vào sự việc hôm đó, người chết thì cũng chết rồi, người từ chức thì cũng từ chức rồi, sớm đã không còn tin tức gì nữa, ai còn có thể chứng minh ông ta thật sự đã giết người.
Đúng là bọn họ thấy chết không cứu, giờ đây cũng không có ai có thể chứng minh bọn họ đã giết người.
Danh tiếng xấu đi một chút cũng không sao, chỉ cần không phải ngồi tù là được.
Người của bộ phận quan hệ công chúng nghe thấy ông ta nói như vậy, mới gượng ép bản thân tỉnh táo lại tinh thần, trong trong nội tâm bọn họ đối với hai bố con nhà họ An này cảm thấy rất đáng khinh.
Con đường đó vốn dĩ heo hút hơn nữa hôm đó lại là đêm khuya, nếu như không có người phát hiện kịp thời có lẽ ba người bọn họ đã chết lâu rồi.
Bạch Quang Nhật bị thương đã được đưa đến bệnh viện, nhưng thật không ngờ người nhà họ An không chỉ không muốn cứu người mà còn muốn giết người, hành vi này thật sự giống với hành vi của súc vật.
An Vu Khang không hề quan tâm đến bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn bất an, ông ta không khống chế được bản thân mà lên mạng tìm kiếm tin tức về bản ghi âm, nhìn thấy những lượt chia sẻ ngày càng tăng cao, những lượt bình luận đều đang mắng chửi ông ta và An Thị.
Sở Hân, tại sao cô ta lại làm như vậy.
An Vu Khang càng nghĩ càng hận, bản thân ông ta rõ ràng đối xử với cô ta rất tốt, tại sao cô ta lại phản bội ông ta, tại sao lại có thể làm ra chuyện như vậy.
An Bích Hà nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ta đi từ phòng làm việc ra ngoài xem có chuyện gì, rồi nhìn thấy An Vu Khang đang đứng ngây người ra ở bên ngoài, trong tay đang bật bản ghi âm lên.
Cô ta cười điệu cười rất lạnh lùng: “Trước đây con đã từng nói với bố, Sở Hân này tuyệt đối có mục đích, chắc chắn có người đã phải cô ta tới tiếp cận bố, nhưng bố lại không tin con, bây giờ thì bố biết cô ta đã làm gì rồi đấy chứ?”
Vẻ mặt của An Vu Khang trở nên âm u, ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta: “An Bích Hà, đừng nói những điều nhảm nhí nữa, tại sao bố lại cho người đi giết Bạch Quang Nhật, người khác không hiểu nhưng con chắc chắn hiểu, con không có tư cách nói những điều này trước mặt bố”
Đúng vậy, nếu như hôm đó An Bích Hà không uống rượu say rồi đâm phải xe của Bạch Quang Nhật, ông ta không muốn chuyện này gây ảnh hưởng đến danh tiếng của mình nên nhân lúc Bạch Quang Nhật hôn mê rồi giết ông ấy.
Điều mà bây giờ An Vu Khang hối hận nhất không phải là giết Bạch Quang Nhật mà là không thể giết Bạch Hoài An vào lúc đó.
Nếu như không có người này, có lẽ bọn họ cũng không phải đối đầu với Hoắc Tùng Quân, An Thị cũng sẽ không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
An Bích Hà nghe ông ta nói vậy, im lặng một hồi cũng không nói gì cả.
Trong lòng cô ta biết rõ lúc đó là vì cô ta uống say, hơn nữa bây giờ cô ta đã quyết định sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu của An Vu Khang.
“Chuyện này bố định giải quyết như thế nào?”
An Bích Hà đã chuyển sang chủ đề khác.
An Vu Khang nhìn cô ta với một ánh mắt thâm độc: “Không thừa nhận, Sở Hân chắc là người mà Hoắc Tùng Quân phái tới, sở dĩ cậu ta chọn cách ghi âm mà không phải là trực tiếp đi báo cảnh sát, có lẽ là vì trong tay cậu ta không có chứng cứ cụ thể nào”
An Bích Hà nhìn ông ta với ánh mắt kinh ngạc thể hiện sự bội phục, người bố này của cô ta thực sự có thủ đoạn, đúng là không biết xấu hổ mà.
Chuyện này đã rõ ràng như vậy rồi mà ông ta vẫn còn nói như vậy.
Cô ta nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: “Bây giờ những ngành công nghiệp khác đã không còn cách nào cứu vãn được nữa, vì vậy con muốn tách Khinh Hà ra hoạt động độc lập, chỉ cần bảo vệ được Khinh Hà, chúng ta còn có thể cứu vãn được tình thế, ông thấy thế nào?”
An Vu Khang nghĩ một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nói: “Chuyện này con hãy xem xét rồi giải quyết đi”
Ông ta đã nghĩ rất lâu, An Bích Hà là con gái của ông ta, đem Khinh Hà giao cho cô ta thì ông ta sẽ càng an tâm hơn, chỉ cần cô ta giải quyết tốt chuyện ở Khinh Hà, sau đó phân công làm việc thì có thể sẽ làm giảm tối thiểu thiệt hại cho An Thị.
An Bích Hà nghe ông ta nói vậy, trong lòng rất vui mừng nhưng lại không hề thể hiện ra bên ngoài.
“Sau khi chúng ta ra mắt sản phẩm mới, doanh thu bán hàng của Khinh Hà cũng không tồi, những bộ quần áo mà trước kia vội vàng sản xuất ra bây giờ đã bán được gần hết rồi, con muốn để cho nhà máy sản xuất thêm một đợt nữa, chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền chi phí, nhưng trước mắt số vốn lưu động của chúng ta vẫn không đủ, vì vậy, chỗ bố còn có thể điều động được bao nhiêu tiền vốn nữa”
An Vu Khang cau mày, tiền trong tay ông ta cũng không còn nhiều, tiền vốn lưu động của những ngành khác sớm đã bị điều đi rồi, nhưng hiện tại Khinh Hà là điều quan trọng nhất.
Tối hôm qua bọn họ cũng xem được tin tức ở trên mạng, sáng nay sau khi đến công ty, ngoại trừ nhân viên của Khinh Hà và bộ phận quan hệ công chúng, còn lại tất cả các công việc đều dừng lại, bây giờ vừa nhìn thấy cảnh sát bọn họ đã hiểu ra được rồi.
Mọi người đều rất kinh ngạc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...