Mặt của Sở Minh Nguyệt lập tức đỏ lên: “Yêu đương gì chứ! Cậu, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy chứ!”
Bạch Hoài An nghi ngờ đi quanh cô hia vòng: “Cậu thử nhìn biểu cảm ngượng ngùng trên mặt cậu xem.
Lúc này còn có người ôm điện thoại di động rồi cười ngây ngốc đấy.
Đây chính là Sở Minh Nguyệt không nhiễm bụi trần mà tớ biết sao!”
Sở Minh Nguyệt nghe thấy cô nói vậy thì bất giác sờ lên gò má của mình.
Đúng là hơi nóng, cô mím môi, lúng túng nói: “Tớ, tới chỉ cảm thấy anh ấy nói chuyện rất thú vị.”
“Chậc chậc chậc” Bạch Hoài An xua ngón tay: “Việc cậu cảm thấy hứng thú với anh ấy chính là dấu hiệu khi cậu thích một người”
Sở Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ của cô khi bước đến thì chỉ che miệng cười: “Bạch Hoài An! Cách đây không lâu cậu vẫn còn là một người ngốc nghếch trong chuyện yêu đương vậy mà bây giờ đã bắt đầu làm chuyên gia tình yêu rồi sao?”
Bạch Hoài An thấy cô ấy cười mình, dậm chân, châm cây nến thơm trên bàn lên “Phù”: “Cậu nhìn đi.
Tình cảm của cậu đối với Châu Hữu Thiên cũng giống như là cây nến này vậy.
Mới bắt đầu thì chỉ là ngọn lửa bé nhỏ này thôi.
Mỗi khi nói thêm một câu, trò chuyện thêm một ngày, gặp nhau thêm một lần thì cũng giống như châm thêm một mồi lửa vậy.”
Cô vừa nói vừa nghịch bấc đèn, ngọn lửa càng ngày càng lớn, cây nến tỏa ra từng làn khói xanh, thân nến bên trong bị đốt thành sáp nến.
“Cuối cùng thì ngọn lửa này cũng sẽ đốt sạch cậu, cậu hiểu không?”
Bạch Hoài An cảm thấy ví dụ này của cô cũng không quá đúng.
Nhưng mà dựa vào tính khí thất thường của Châu Hữu Thiên thì đâu chỉ là một ngọn lửa mà chắc chắn chính là một quả bom! Không biết khi nào sẽ nổ, khiến cho trái tim của Sở Minh Nguyệt nổ thành nghìn mảnh, không thể nào khôi phục lại như lúc ban đầu.
Sở Minh Nguyệt không phải người ngốc nghếch.
Cô ấy là họa sĩ nên cảm xúc còn nhạy cảm hơn Bạch Hoài An rất nhiều.
Nhìn cây nến thơm trong tay của cô, khi đến gần hơn, ánh lửa chiếu lên lông mày của cô ấy, vừa yên tĩnh lại vô cùng yên bình.
Cô nói khẽ với Bạch Hoài An: “Nếu như trong trái tim của tớ, ngọn lửa đã cháy lên rồi thì phải làm sao đây?”
“Vậy thì phải dập tắt nhân lúc nó chưa đốt cháy hoàn toàn”
Bạch Hoài An vừa nói xong thì lập tức dứt khoát lấy hai ngón tay bóp mạnh, dập tắt ngọn lửa ở bấc đèn.
“Á, nóng thật đấy!”
Cô hít một hơi, nhìn ngón tay trắng nõn của mình giờ đã đỏ bừng lên.
Sở Minh Nguyệt bất đắc dĩ kéo tay của cô đi đến chỗ vòi nước.
Nhìn thấy không có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu còn dám học người ta tay không dập lửa à”.
“Tớ, không phải là tớ muốn để cậu hiểu rõ sao..” Bạch Hoài An nằm đầu ngón tay nhìn cô ấy, giương mắt hỏi: “Cho nên bây giờ cậu nghĩ như thế nào?”
Cô đã nghe Hoắc Tùng Quân nói khi Châu Hữu Thiên định lừa gạt cô.
Nên cô cũng muốn sở Minh Nguyệt tiếp xúc với anh ta quá nhiều.
Cô sợ rằng Sở Minh Nguyệt sẽ bị tổn thương.
Cây nến thơm đã tắt, khói xanh cũng không còn, chỉ để lại dây bấc đèn đã cháy..
Sở Minh Nguyệt nhìn chăm chú cây nến này.
Rất lâu sau, đột nhiên cử động, cô ấy cầm bật lửa lên, “Phù”, tiếp tục đốt nến.
Bạch Hoài An đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy ngơ ngác.
Sở Minh Nguyệt cầm cây nến, cười với cô ấy đầy dịu dàng: “Hoài An à, lửa đã cháy thì không thể dập tắt đầu”
Vẻ mặt của cô ấy cực kỳ bình tĩnh, giống như là đã đưa ra một quyết định rất quan trọng.
Chuyện này có vẻ giống với trước kia, nhưng lại có vẻ hoàn toàn khác nhau.
“Bây giờ tớ chỉ biết là tớ thích Châu Hữu Thiên và anh ấy cũng thích tớ.
Anh ấy đang cố gắng theo đuổi tớ và tớ muốn cho anh ấy cơ hội, cũng xem như là cho bản thân cơ hội.
Nếu như anh ấy phụ lòng tớ..”
Sớ Minh Nguyệt nói tới đây thì dừng một chút, nhìn thẳng Bạch Hoài An: “Nếu như anh ấy phụ lòng tớ thì tớ cũng chấp nhận.”
Ánh mắt của Bạch Hoài An vẫn dán chặt lên mặt cô ấy.
Qua rất lâu mới đột nhiên cười: “Nếu như cậu đã có quyết định thì tới cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Minh Nguyệt à, tớ chỉ mong cậu được hạnh phúc.”
Đừng như cô của trước đây.
Sở Minh Nguyệt biết cô đang nghĩ đến điều gì.
Trước đây, trong chuyện tình cảm Hoài An đã phải chịu tổn thất rất lớn.
Rơi vào kết cục đó nên mặc dù bây giờ đã ở bên Hoắc Tùng Quân nhưng mà những vết thương lúc trước sẽ không thể nào phai mờ.
Dù cho đã lành nhưng vẫn sẽ để lại những vết sẹo.
Cô tiến lên ôm lấy Bạch Hoài An, nói bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Hoài An à! Cậu đừng lo lắng, tớ tự biết có chừng mực”
Ngày hôm sau, Hoắc Tùng Quân đưa cô đi làm giống như thường ngày.
Sau khi Bạch Hoài An xuống dưới nhà thì nhìn thấy Hoắc Tùng Quân mặc âu phục, đi giày da, nhìn như một chú cún khiến cho cô không nhịn được mà xông lên.
Hoắc Tùng Quân tưởng rằng cô muốn ôm mình nên vui vẻ dang tay ra.
Anh còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên thấy chân bị giẫm mạnh.
Mặc dù cô không đi giày cao gót nhưng là mà vẫn có gót giày.
Khi giẫm lên còn dí thêm hai vòng.
Hoắc Tùng Quân bực bội rên rỉ, Bạch Hoài An lập tức thả lỏng chân.
Nhìn thấy trên đôi giày da sáng bóng sạch sẽ của anh có thêm dấu gót giày màu xám.
Bạch Hoài An hừ lạnh rồi nhanh chóng ngồi lên ghế bên cạnh người lái, cài chặt dây an toàn, quay mặt ra ngoài cửa xe.
“Hoài An à, em có chuyện gì vậy? Anh chọc giận em khi nào à?”
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân hoang mang, lên xe theo cô.
Lúc anh hỏi những lời này thì Bạch Hoài An chỉ đáp lại bằng tiếng hừ lạnh.
Anh sờ đầu, từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Cho đến khi Bạch Hoài An xuống xe, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Nhìn Bạch Hoài An đi vào công ty, bóng lưng biến mất không còn nhìn thấy, anh cau mày, ánh mắt kỳ quái.
Cho đến lúc ăn cơm chưa, đột nhiên Châu Hữu Thiên gửi một tin nhắn vào trong nhóm.
“Mọi người à, nói cho mọi người một tin tức trọng đại! Tớ đang yêu!” Lâm Bách Vĩ trả lời rất nhanh: “Lại vừa ý con gái nhà nào rồi?”
Hoắc Tùng Quân vốn vẫn cho rằng đây chỉ là câu chuyện đùa.
Người không đứng đắn như Châu Hữu Thiên chỉ cần nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp đều nói là anh ta đang yêu nên hai người cũng đã quen rồi.
Nhưng mà lần này không giống.
Lần này Châu Hữu Thiên lại nói đầy quang minh chính đại: “Đừng có nói linh tinh.
Tớ thật sự đã yêu rồi, tớ đã gặp được cô gái của đời mình rồi.
Chính là bạn của Bạch Hoài An, Sở Minh Nguyệt! Mọi người có nhớ không? Cô ấy đồng ý làm bạn gái của tớ rồi!”
Nói xong thì gửi một đống biểu tượng cảm xúc, hết sức rạo rực, vô cùng vui vẻ, giống như muốn bay ra khỏi màn hình vậy.
Rất lâu sau, trong nhóm vẫn không có chút động tĩnh nào cả.
Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm tin nhắn của Châu Hữu Thiên.
Đột nhiên hiểu rõ, chẳng trách sáng nay Hoài An lại đối xử với mình như vậy.
Hóa ra là do tên nhóc Châu Hữu Thiên này gây chuyện.
Anh vừa mới nói cho Hoài An rằng Châu Hữu Thiện là một người đào hoa, tính tình thất thường thì anh ta lại lập tức theo đuổi bạn tốt nhất của cô, khó trách Hoài An lại giận cá chém thớt lên mình.
Nếu như anh có em gái ruột mà lại bị Châu Hữu Thiện theo đuổi đã vậy còn theo đuổi thành công thì chắc chắn anh cũng sẽ không nhịn được mà cắt đứt mối quan hệ này, đánh chết tên nhóc Châu Hữu Thiên!
Rất lâu sau, Lâm Bách Vĩ mới gửi vài biểu tượng dấu chấm than.
Sau đó bí mật gửi tin nhắn riêng cho Châu Hữu Thiên: “Cậu nghiêm túc sao?
Nếu như lần này cậu dám phụ lòng Sở Minh Nguyệt thì anh Hoắc của chúng ta và Hoài An cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Vừa gửi xong tin nhắn này thì Châu Hữu Thiên đã trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Lần này tớ thật lòng đấy.
Tớ thật sự rất thích Minh Nguyệt nhà chúng ta.”
Anh ta gửi tin nhắn âm thanh đến, giọng nói hết sức nghiêm túc.
Khi nhắc đến tên của Sở Minh Nguyệt thì tràn ngập tình yêu.
Lâm Bách Vĩ nói thẳng: “Gửi vào trong nhóm để cho anh Hoắc nghe đi.”
Không lâu sau, ở trong nhóm, Châu Hữu Thiên lại gửi tin nhắn âm thanh này đến.
Ngay sau đó thề độc với phía Hoắc Tùng Quân: “Nếu như tớ phụ lòng Sở Minh Nguyệt thì tớ! Tớ sẽ tự mình đến Châu Phi đào mỏ trong ba tháng.”
Hoắc Tùng Quân và Châu Hữu Thiên đã là anh em tốt nhiều năm như vậy nên cũng nghe ra giọng điệu nghiêm túc của anh ta.
Mặc dù không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng mà ít nhất bây giờ anh ta thật sự rất thích Sở Minh Nguyệt, nghiêm túc với tình cảm của cô ấy.
Anh thoáng bình tĩnh lại, gửi chụp màn hình tất cả những lời này, kể cả giọng nói cho Bạch Hoài An.
Qua rất lâu, bên kia mới gửi lại cho anh một biểu tượng cảm xúc.
Hoắc Tùng Quân hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Hoài An không chặn anh mà lại gửi cho anh biểu tượng cảm xúc.
Nguy cơ của anh cũng đã được giải trừ rồi.
Anh nghĩ đến những chuyện sau này, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng phải cẩn thận lấy lòng ai như vậy, cũng không cần phải quan tâm người khác cảm thấy như thế nào.
Không ai dám không nể mặt anh, anh sống thoải mái phóng khoáng, thích gì làm đấy.
Nhưng mà tại sao bây giờ lại càng ngày càng phát triển theo hướng bị vợ quản chặt vậy.
Rất lâu sau, anh mới thở dài.
Quên đi! Bị vợ quản thì bị vợ quản thôi.
Như vậy chắc cũng rất hạnh phúc.
Trong nhóm lại vang lên tiếng định đóng đinh đông.
Âm báo liên tục, Hoắc Tùng Quân mới liếc qua đã nhìn thấy ở trong nhóm, Châu Hữu Thiên đang nhảy lên nhảy xuống, không ngừng quét sạch màn hình, chia sẻ cuộc sống thường ngày của người đang yêu.
Vừa mới đồng ý mà bọn họ đã hẹn hò rồi sao?
Đã vậy còn cùng nhau đến công viên trò chơi?
Lại còn cầm tay nhau?
Anh lướt tin nhắn trên màn hình, thậm chí còn có những chuyện mà anh với Bạch Hoài An còn chưa làm được.
Sắc mặt của Hoắc Tùng Quận tối sầm lại, gõ từng chữ một: “Nếu như cậu muốn lập tức đến Châu Phi, yêu xa với Minh Nguyệt yêu dấu của cậu thì cậu cứ gửi thêm đi.”
Sau khi tin nhắn được viết hoa và in đậm được gửi đi, trong nháy mắt, trong nhóm không còn chút động tĩnh nào cả.
Châu Hữu Thiên sợ hãi.
Lúc nãy Lâm Bách Vĩ còn im lặng, nhìn thấy tình cảnh này thì cười to, lăn lộn đầy vui sướng.
Châu Hữu Thiên tức giận, gửi tin nhắn: “Ông lão cô đơn, cậu sẽ không bao giờ có người yêu đâu! Còn có mặt mũi mà cười sao.”
Ngay lập tức, cả nhóm rơi vào im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...