An Bích Hà nghiêm túc, giống như đang hạ quyết tâm, nói: "Nhà họ An chúng ta mấy năm nay dựa vào nhà họ Hoắc đầu tư được không ít dự án, rất nhiều dự án đều liên kết với nhà họ Hoắc, nếu nhà họ Hoắc đàn áp chúng ta, những dự án mà nhà An chúng ta đã đầu tư chắc chắn sẽ có sự lung lay".
Những chuyện này An Vu Khang đều biết rõ, cho nên ông ta mới lo lắng như vậy.
Nếu nhà họ An bị bấp bênh, sẽ có rất nhiều công ty giống như hổ rình mồi muốn thay thế họ, bọn họ làm sao có thể giữ được các khoản mục của nhà họ An đây.
"Cho nên, lần này chúng ta nhất định phải lật thuyền, cắt đứt tất cả dự án có liên quan đến nhà họ Hoắc, như vậy, cho dù anh ta có muốn báo thù chúng ta, thì nhà họ An chúng ta cũng không còn sợ nữa.
Chúng ta không còn phải phụ thuộc vào nhà họ Hoắc"
An Vu Khang nhíu mày, nhìn chằm chằm An Bích Hà rất lâu, rốt cuộc mới nói: "Tuy cực kì không muốn, nhưng hiện tại cách con nói cũng là cách duy nhất rồi."
Những dự án đầu tư đấy tuy không phải ngành sản xuất chính của nhà họ An, nhưng mấy năm nay kinh doanh thuận lợi như vậy, bây giờ thực sự cắt đứt, không khác gì ông ta tự chặt đứt một cánh tay, thật sự rất đau lòng.
"Bích Hà, Hoắc Tùng Quân hẳn là...!hẳn là sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, dù sao thì trước đấy cậu ta cũng đã thu hồi tiền bồi thường dự án cho chúng ta, căn bản cũng không hề làm lay động gì đến nhà họ An.
Nếu không..."
"Bố"
An Bích Hà nhìn thấy bộ dạng do dự của An Vụ Khang, không kiếm được nhắc nhở một câu: "Bố, Hoắc Tùng Quân là dạng người như thế nào, chẳng lẽ bố còn không rõ sao? Bố thấy con lừa anh ta nhiều năm như vậy, với tính tình của anh ta, liệu sẽ chịu bỏ qua cho chúng ta sao?"
Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ báo thù chuyện này, đây là chuyện mọi người đều nhìn ra được.
Trước kia tại bữa tiệc có hai đại gia đã giẫm lên mảnh thủy tinh của chai rượu bị vỡ, chuyện này người ngoài không biết, chẳng lẽ bọn họ lại không biết được sao.
An Vụ Khang nhớ lại cảnh máu chảy đầm đìa mà An Bích Hà ngầm nói đến, không kiềm được mà rùng mình một cái.
Trong số những người đó, có một hay hai người có qua lại với nhà họ Hoắc, vậy mà anh cũng không bận tâm tình cảm, không chút lưu tình phạt bọn họ.
"Ai cho con lừa cậu ta, nếu khi đấy con không lừa cậu ta, thì chúng ta cũng không gặp phải chuyện này.
Tài sản nhà họ An gắn liền với trái tim An Vu Khang, hiện tại bị lấy đi một nửa, liệu có thể không tức giận hay không.
Ông ta kiềm chế không được, tức giận đổ lỗi lên đầu An Bích Hà.
Ánh mắt An Bích Hà lạnh như băng, mím môi, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Bố chuyện này thật sự có thể trách con được sao? Nếu con không lừa anh ấy, không có Hoắc Tùng Quân báo đáp, nhà họ An làm sao có thể phát triển được đến này hôm nay.
Còn nữa, nếu lúc ấy, con sự thật nói lại cho mọi người, chỉ sợ mọi còn còn ủng hộ cho con lừa anh ấy cũng nên."
Hưởng thụ lợi ích xong, xảy ra chuyện lại đổ lỗi lên đầu cô ta, An Bích Hà biết trong lòng bố cô ta, lợi ích của dòng họ quan trọng hơn cô ta, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận.
An Vu Khang ngượng ngùng, quả thật giống như lời An Bích Hà nói, nếu lúc ấy bọn họ cũng biết chuyện này, vì lợi ích, cũng sẽ yêu cầu cô ta tiếp tục lừa Hoắc Tùng Quân.
Việc này thật đúng là không nên đổ hết tội lỗi lên đầu An Bích Hà.
Cả phòng lập tức trở nên im lặng, đến cả mẹ An cũng không dám nói chuyện, ngồi cạnh con gái cùng nhau nhìn An Vu Khang, ông ta mới là người quyết định cuối cùng.
Sau một hồi lâu, ông ta rốt cục cắn chặt răng, kiên định nhìn hai người: "Được, cứ quyết định như vậy đi.
Ngày mai bố sẽ liên lạc với quản lý các dự án, dừng các dự án liên quan đến nhà họ Hoắc."
An Bích Hà trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, mặc dù sau đấy nhà họ An sẽ không thể kiếm được nhiều tiền như trước, nhưng tối thiểu cũng sẽ không bị nhà họ Hoắc uy hiếp.
"Nhưng còn có một việc."
An Vu Khang đưa ánh mắt nặng nề nhìn về phía An Bích Hà: "Chúng ta có rất nhiều dự án liên quan tới nhà họ Hoắc, nhất thời không thể thu lại hết được.
Ngày mai rất có thể Hoắc Tùng Quân sẽ ra tay, nếu như vậy thì chúng ta sẽ trở tay không kịp, phải làm sao bây giờ?"
"Bố, bố yên tâm, con sẽ làm cho anh ta phải bận rộn." Một suy nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu An Bích Hà.
Cô ta không làm gì được Hoắc Tùng Quân, nhưng còn có Bạch Hoài An, cô ta nhất định có cách.
Sau khi Hoắc Tùng Quân rời đi, Bạch Hoài An ngủ rất ngon, tỉnh lại tinh thần sảng khoái, nhìn thời gian cũng vẫn còn sớm.
Cô rửa mặt ăn bữa sáng cùng Sở Minh Nguyệt, sau đấy thoải mái đi làm.
Thời điểm vừa tới cửa công ty, đang chuẩn bị vào, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói đầy bất ngờ.
"Bạch Hoài An, thật sự là cô"
Thanh âm này có chút già nua, nghe rất quen thuộc, lại có chút xa lạ, Bạch Hoài An cau mày quay đầu, sau khi nhìn thấy tướng mạo bọn họ, sắc mặt bỗng chốc chuyển lạnh.
"Các người, thế mà vẫn có mặt mũi đến đây tìm tôi à?"
Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng, không còn vẻ dịu dàng như thường ngày, mà là lạnh lùng không chịu nổi.
Mấy người trước mặt cô không ai khác chính là đám người của nhà họ Bạch, người cầm đầu chính là bà nội cô, nhà họ Bạch chỉ có một người đứng đầu duy nhất là bà nội.
Mấy người đi phía sau, là bác trai, bác gái của cô, còn có cả đứa con duy nhất của bọn họ, Bạch Quang.
"Đứa nhỏ này, sao con có thể nói ra mấy lời như vậy được."
Bà nội Bạch trách cô hai câu, nhìn bộ dạng xinh đẹp giỏi giang của cô, trong mắt hiện lên một kế hoạch: "Thật sự mười mấy năm nay con đã thay đổi quá nhiều, không ngờ Hoài An nhà chúng ta lại lớn như vậy rồi".
"Đúng vậy, đúng vậy, trước đây nhìn cháu giống như một viên ngọc được mài sắn, không ngờ lớn lên lại xinh đẹp như vậy" Bác trai và bác gái ở phía sau phụ họa, ý cười trong suốt.
Bạch Quang, vóc dáng không cao, diện mạo không tệ, ngũ quan cũng được gọi là đoan chính, nhưng ánh mắt kia lại rất đáng khinh, nhìn Bạch Hoài An từ trên xuống dưới, ánh mắt đấy, không khác gì đang nhìn xuyên thấu qua quần áo cô.
Bạch Hoài An vô cùng chán ghét, đối với người anh trai này của cô, trước sau như một, vẫn là một loại biểu cảm ghê tởm, khiến người khác liếc mắt một cái, đã cảm thấy cực kì chán ghét.
"Tôi đã lớn như thế, cũng hơn hai mươi tuổi rồi, nhưng các người gặp qua tôi cũng chỉ có vài lần.
Hôm nay nhiệt tình như vậy, lại khiến tôi lầm tưởng chúng ta rất quen thuộc đấy".
Đối với sự nhiệt tình của bọn họ, thái độ của Bạch Hoài An lại trái ngược hoàn toàn, vô cùng lạnh lùng, một chút cũng không khách khí, nhìn thấy bọn họ không khác gì nhìn người xa lạ, không, không chỉ là người xa lạ, mà là kẻ thù.
Năm ấy chính bọn họ đã đột nhập vào nhà mẹ con cô, vu oan cho mẹ cô lấy tài sản của bố khiến mẹ cô tức giận phải nhập viện vì chảy máu não.
Nếu không tại mấy người này đến cửa gây sự, cho dù An Bích Hà có tức giận với mẹ cô, thì cô ta cũng không thể làm gì khiến mẹ cô phải mất mạng.
Nghĩ đến như vậy, Bạch Hoài An đối diện với mấy khuôn mặt dối trá trước mặt, trong lòng cô tràn đầy lửa giận.
"Đứa nhỏ này như thế nào lại không nhìn thấy chúng ta như vậy? Cháu là đứa con duy nhất của con trai út bà, là cháu của nhà họ Bạch chúng ta, cùng chung một dòng máu, chúng ta đều là người một nhà"
Bà nội Bạch nói xong, tiến lên từng bước, ngón tay khô héo chuẩn bị kéo lấy tay cô, nhưng Bạch Hoài An đã trực tiếp né tránh.
"Tôi gọi bà một tiếng bà nội, đã là nể mặt ba tôi lắm rồi."
Bạch Hoài An ánh mắt xa lạ nhìn bà: "Các người là người thân của bố tôi, sau khi bố tôi qua đời, cùng ngày hôm đó các người đã đuổi tôi và mẹ ra khỏi cửa, đuổi cùng giết tận mẹ con tôi.
Mấy người có tư cách gì đứng trước mặt tôi nói chúng ta là người một nhà?"
Nghe xong lời này của cô, trên mặt mấy người nọ đều lộ rõ vẻ ngại ngùng.
Hiện tại, đã đến giờ làm của Bạch Hoài An, cũng không còn sớm nữa, cửa công ty tuy không náo nhiệt, nhưng cũng không ít người qua lại.
Nhìn thấy bọn họ cãi nhau, không ít người đứng lại hóng hớt chuyện.
Bạch Hoài An không coi trọng mấy ánh mắt này, dù sao cô cũng là bên hợp tình hợp lí, cho dù có gây náo loạn phải lên đồn cảnh sát, cô cũng có lí do để không phải chịu tội.
Thấy cô vẻ mặt lạnh lùng cáu giận nói ra những lời này, Bạch Quang trẻ tuổi chưa hiểu biết, nhịn không được, xông lên nổi giận mắng: "Bạch Hoài An, cánh của cô đủ cứng rồi hay sao mà lại dám nói mấy lời này với bà nội, với bố mẹ tôi.
Bọn họ tốt xấu gì cũng lớn tuổi hơn cô, cô thế nào mà một chút lễ phép cũng không có như vậy."
"Bạch Quang, Hoài An oán hận chúng ta cũng là lẽ thường tình, bố con bé qua đời, trong lòng vẫn còn uất nghẹn, cứ kệ cho con bé phát tiết đi.
Bố là bác của con bé, chúng ta đều là người lớn hơn, bao dung người trẻ tuổi là chuyện bình thường"
Bác trai quát lớn đưa tay kéo anh ta trở về, tuy nói là răn dạy, nhưng ý trong lời nói rõ ràng là đồng ý với ý kiến của con trai mình, một bên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bày ra bộ dạng bao dung.
Bạch Hoài An nhìn thấy một màn kịch, trong lòng cảm thấy cực kì buồn nôn, suýt chút nữa đã phun hết cơm mới ăn sáng nay ra ngoài.
Bạch Quang nghe xong, trợn tròn mắt, sau đấy cũng thở dài nói với cô: "Em cũng đã trưởng thành, không phải là đứa nhỏ nữa , tuy anh biết chú qua đời, trong lòng em không thoải mái, nhưng cũng không thể chuốc giận lên người lớn tuổi được."
"Được rồi, không cần giả bộ trước mặt tôi.”
Bạch Hoài An không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta, vẻ mặt tràn đầy khó chịu: "Các người đã làm những gì, trong lòng rất rõ ràng.
Có thể đuổi em dâu và cháu gái ra khỏi nhà trong một ngày tuyết lớn.
Đúng là một người rộng lượng."
Bạch Quang sững lại một chút, trừng to mắt, nhưng sự thật phơi bày trước mắt, nên anh ta không có gì để cãi lại.
Không khí trở nên xấu hổ, cho đến hành động tiếp theo của bà nội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...