"Tùng, Tùng Quân à, sao anh có thể nghi ngờ em?”
An Bích Hà giả vờ bày ra dáng vẻ tổn thương, cô ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, cả cơ thể loạng choạng như sắp ngã: “Ở trong | lòng anh, chẳng lẽ em là người độc ác như vậy sao? Em không có ức hiếp cô ấy, em và Khánh Ngọc chỉ đến đây ăn cơm, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này.
Em muốn ngăn cản họ, nhưng mà Khánh Ngọc sợ em bị thương nên cản không cho em xông vào”
| Chung Khánh Ngọc nghe thấy tên của mình, cô ta chợt nhìn qua cô ả, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của An Bích Hà, cô ta bối rối đáp:
“Đúng vậy anh Hoắc, Bích Hà vừa tỉnh lại.
Mấy cậu nhóc này ra tay không biết nặng nhẹ, tôi sợ sẽ làm cậu ấy bị thương nên mới ngăn cản không để cậu ấy lao vào”
Hoắc Tùng Quân nghe cô ta nói xong, sắc mặt anh hòa hoãn hơn một chút: “Không phải là được, là anh hiểu lầm em.
Sức khỏe em không tốt nên ở nhà dưỡng bệnh, đừng nên đi lung tung khắp nơi.”
An Bích Hà ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ giống như thỏ trắng nhỏ, rụt rè đáp: “Tùng Quân, anh có muốn về nhà em ngồi chơi một lát không? Bố mẹ em cũng muốn gặp anh”.
Nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô ả, Chung Khánh Ngọc sởn da gà.
Hoắc Tùng Quân nhìn về phía cầu thang, anh từ chối: “Anh đang tiếp khách ở chỗ này, anh bảo tài xế đưa em về.” “Không cần đâu, anh bận mà.
Khánh Ngọc có thể đưa em về.” An Bích Hà thông cảm đáp.
Cô ta kéo tay Chung Khánh Ngọc chào tạm biệt anh.
Thấy cô ta rời đi, Hoắc Tùng Quân thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhíu mày, chẳng biết tại sao khi ở chung với An Bích Hà, anh cảm thấy toàn thân khó chịu.
Có lẽ vì ba năm không ở gần nhau, nên giữa hai người mới có cảm giác xa lạ.
Anh quay về phòng, nói thêm vài câu với người khách kia rồi kết thúc câu chuyện, sau đó anh đi theo hướng Bạch Hoài An đã rời khỏi.
Khi bóng dáng của Hoắc Tùng Quân biến mất, hai người phụ nữ bước ra từ góc ngoặt cầu thang, tiếng kêu thảm thiết ở tầng | hai vẫn còn vang vọng hết lần này đến lần khác.
Hai mắt An Bích Hà đỏ ngầu, cô ta nhìn theo bóng lưng của Hoắc Tùng Quân, móng tay siết chặt vào cánh tay của Chung Khánh Ngọc.
Anh nhất định đi thăm người phụ nữ để tiện kia! Chắc chắn là vậy! Đã ly hôn rồi, sao anh còn lưu luyến con nhỏ mù đó không từ bỏ.
Chung Khánh Ngọc đau tới nghiến răng chịu đựng, nhưng cô ta không dám lên tiếng, một lúc sau cô ta mới run rẩy mở miệng: “Tiểu, Bích Hà à, chúng ta đi thôi!”.
An Bích Hà quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ cay nghiệt trong mắt cô ta khiến chân Chung Khánh Ngọc mềm nhũn.
“Chung Khánh Ngọc, tớ bằng lòng làm bạn với cậu vì cậu biết thức thời.
Tớ không muốn chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài, cậu hiểu ý tớ chứ?”
Chung Khánh Ngọc vội vã gật đầu: “Hiểu, hiểu, tớ sẽ không nói chữ nào đâu” An Bích Hà thấy dáng vẻ sợ hãi của cô ta, lúc này mới dẫn đầu bước ra cửa.
Lâm Tùng Châu xử lý vết thương đơn giản trên tay cô, rồi nhìn dáng vẻ thẫn thờ với hai mắt sưng đỏ của cô, anh ta thở dài: “Hoài An à, em đừng buồn nữa.
Chuyện chiếc nhẫn anh sẽ nghĩ cách, nhất định có thể khôi phục như ban đầu”
Hàng mi Bạch Hoài An khẽ run rẩy, cô mấp máy môi: “Không cần đâu, nếu như đã hỏng rồi thì cứ để nó hỏng đi”
Cô chỉ mang theo một thứ ra khỏi nhà, thế mà ông trời hết lần này tới lần khác không muốn có được như ý, ngay cả món đồ cuối cùng cũng không để lại cho cô.
Lâm Tùng Châu nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô, anh ta vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
Một mối tình suốt ba năm, dù nói muốn từ bỏ nhưng đâu thể từ bỏ ngay được.
Bây giờ, điều cô cần nhất chính là thời gian, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương..
“Em cứ nghỉ ngơi nhé, anh đi xin phép quản lý.
Mấy ngày nay, em cứ dưỡng thương thật tốt, chờ khi nào vết thương khá hơn thì đi làm tiếp!”
Bạch Hoài An nhìn theo anh ta, cô áy náy nói: “Thật xin lỗi, mới đi làm có vài ngày đã xảy ra chuyện mang đến phiền phức cho nhà hàng”
“Không phải là lỗi của em, là do bọn họ ra tay trước.
Bọn chúng đều là đồ khốn, em chỉ bị tay bay vạ gió mà thôi.” Lâm Tùng Châu an ủi cô xong bèn đi ra khỏi phòng, chừa lại không gian để cô nghỉ ngơi.
Căn phòng im lặng, Bạch Hoài An dựa vào gối đầu, dùng ngón tay băng bó cẩn thận miết chiếc nhẫn, nước mắt cô lại rơi xuống, cô khóc hoài, khóc hoài như thể đã tiêu hao hết tất cả sức lực, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, chợt cảm thấy mí mắt ngứa ngứa lại ấm áp, hàng mi run rẩy, cô chậm rãi mở mắt ra.
Cảm giác ấm áp đó lập tức biến mất.
Trong lòng Bạch Hoài An tràn đầy nghi ngờ, không biết vừa rồi là thứ gì.
Cô đang định xuống giường, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong lòng cô hơi sửng sốt, cô hỏi dò: “Bác sĩ Lâm, anh còn ở đây không?”
Vừa dứt lời, tiếng hít thở ấy hơi ngừng lại, đột nhiên trở nên nặng nề hơn, nghe có vẻ đang tức giận trông hơi đáng sợ.
"Há!" Tiếng cười mỉa khàn khàn vang lên.
Thân thể Bạch Hoài An run lên, cô chợt ôm chắn nhích về phía sau.
Chung sống ba năm, cô rất quen thuộc với tiếng nói này là của Hoắc Tùng Quân, sao anh lại ở trong phòng cô?
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...