Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


“Hoắc Tùng Quần gọi điện cho cậu sao?” Bạch Hoài An hiểu ra, chẳng trách cô ấy không gọi điện cho mình, cũng không tìm mình, hóa ra đã nhận được thông tin của mình rồi.

“Đúng vậy, còn có một chuyện cậu có biết không?”
Sở Minh Nguyệt nhìn Bạch Hoài An: “Chiều qua, không phải cơ thể cậu không khỏe sao, Hoắc Tùng Quân đứng dưới nhà chúng ta cả một buổi chiều đấy”
Thật sao?” Vẻ mặt Bạch Hoài An ngạc nhiên, chuyện này anh không hề nói với cô.

“Tất nhiên là thật rồi”
Sở Minh Nguyệt gật đầu: "Khi tớ trở về, anh ấy vẫn còn đứng ở dưới, lo lắng cậu xảy ra chuyện, bảo tớ lên xem tình hình của cậu, biết cậu không sao, anh ấy mới rời đi.

Phần tâm ý này thật sự là.”
Sở Minh Nguyệt cảm thán một tiếng.
Bạch Hoài An cũng cảm thấy có chút đau lòng.

Hoắc Tùng Quân đối với cô thật tốt, khi thâm tình thật sự khiến cho cô không thể chống đỡ nổi.

Cô đã mở lòng với anh rồi, chỉ hi vọng lần này anh đừng lừa gạt mình nữa.

Bên này, An Bích Hà còn chưa biết chuyện Hoắc Tùng Quân đã điều tra đến đầu mình rồi.


Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn đợi ở trong nhà, ám ảnh lúc trước ở trong phòng bao vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mấy ngày nay tâm trạng của cô ta vẫn luôn rất kém.

Vốn dĩ là muốn quyết dũ Hoắc Tùng Quân, phát sinh quan hệ với anh, kết quả không ngờ lại bị anh nhìn thấu âm mưu, đánh ngược lại một chiều, khiến Ngô Thành Nam động vào người cô ta.

An Bích Hà vừa nghĩ đến chuyện này, không nhịn được lại muốn chạy vào nhà tắm.

Hôm đó khi vừa trở về từ câu lạc bộ, da trên người Cô La đều rửa đến nỗi rách ra, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thật.

Sau đó cô ta nhớ đến chuyện mình đã sắp xếp kế hoạch tiếp theo, nhìn thấy bức ảnh chụp được, cố ý mượn tay của cậu hai nhà họ Tần, để anh ta gửi ảnh cho Lâm Bách Châu.

Quả nhiên, ngày hôm sau, cô ta nhận được tin, Bạch Hoài An trốn tránh Hoắc Tùng Quân.

Khi nghe thấy tin này, An Bích Hà lại rất vui sướng, nhưng chưa vui được bao nhiêu ngày, cô ta lại nghe nói tối qua Hoắc Tùng Quân cứu Bạch Hoài An từ trong quá bận ra, hai người qua đêm với nhau.

Tối hôm đó, căn phòng vừa được sắp xếp lại xong, lại bị An Bích Hà đập thành một mớ hỗn độn.

Nhưng cô ta không cam lòng, không cam tâm cứ như vậy chắp hai tay đưa Hoắc Tùng Quân cho Bạch Hoài An, người mà cô ta yêu bao nhiêu năm nay, dựa vào cái gì mà phải đưa cho người khác chứ.

Trước mắt An Bích Hà lóe lên gương mặt đẹp trai của Hoắc Tùng Quân, còn có vị trí vợ cậu Hoắc có thể mang lại cho cô ta bao nhiêu lợi ích nữa.

Tâm tư cô ta trầm xuống, nhất định phải nghĩ cách, làm sao mới có thể hoàn toàn tách Bạch Hoài An với Hoắc Tùng Quân ra khỏi nhau.

Lúc này, ông An trở về, tâm trạng ông ta rất tốt, khi vào cửa còn hát ngâm nga.

Nhìn thấy An Bích Hà ở nhà thì cười với cô ta: “Bích Hà, may mà chúng ta hủy bỏ hôn ước với Hoắc Tùng Quân, những dự án mà nhà họ Hoắc cho chúng ta, gần đây thu được rất nhiều lợi nhuận.

Nếu như toàn bộ dự án đều thuận lợi, nhà họ An chúng ta nhất định sẽ tiến lên một bậc mới”
An Bích Hà nhìn dáng vẻ hết sức phấn khởi của ông ta, sắc mặt rất xấu.

Những thứ này đều dùng hôn ước mà cô ta muốn để đổi lại, trong lòng cô ta sao có thể vui mừng được chứ.

Ông An không nhận ra cảm xúc của cô ta, vẫn tự mình nói: "Bích Hà gần đây con cũng rất ngoan, tuân thủ lời hứa, không tìm Bạch Hoài An gây sự.

Con chịu oan ức rồi.


Con yên tâm, sau này bố nhất định sẽ thưởng cho con.”
An Bích Hà giật mình, không đúng, không đúng.

Rõ ràng cô ta đã gây rắc rối cho Bạch Hoài An rồi, để Lâm Kỳ đi giết Bạch Hoài An, theo lý mà nói, Hoắc Tùng Quân chắc sẽ vì cô không tuân thủ lời hứa mà thu lại lợi ích đã đưa cho nhà họ An.

Nhưng không có, Hoắc Tùng Quân không làm gì cả.

Sao có thể, nhất định là có âm mưu gì đó.

Tim An Bích Hà nâng lên, nhìn Lão An: “Bố, những dự án mà Hoắc Tùng Quân đưa cho bố, thật sự mang lại lợi ích cho nhà họ An chúng ta sao?”
Đầu tiên để Lầm Kỳ đến đồn cảnh sát tố cáo An Bích Hà.

Hoắc Tùng Quân nghĩ, nếu như An Bích Hà bị kết tội, Bạch Hoài An sẽ đồng ý ở bên cạnh mình.

Nhưng không ngờ rất nhanh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Triệu Khôi Vĩ vội vàng chạy vào, vẻ mặt xám xịt, dường như không dám nhìn Hoắc Tùng Quân.

"Tổng giám đốc Hoắc, xảy ra chuyện rồi”.

Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng thấy dáng vẻ anh ta như vậy, đã đoán được đại khái rồi.

“Nói rõ ràng”
Lúc này Triệu Khôi Vĩ mới cúi đầu, áy náy nói ra: "Chúng tôi cử người đi theo Lâm Kỳ, dẫn anh ta đến cục cảnh sát, nhưng người bên dưới sơ xuất, không cẩn thận để Lâm Kỳ chạy thoát”
Anh ta không đích thân đi theo, nhưng nghe người khác báo cáo lại, Tên Lâm Kỳ này trốn thoát rất thành thạo, dường như đã lên kế hoạch chạy trốn trước vậy.


Tên Lâm Kỳ này ở thành phố An Lạc đã lâu, lại thường hay làm thay An Bích Hà một số chuyện không tốt, sớm biết các loại địa hình, đường đi ngõ ngách đều nằm trong lòng bàn tay.

Đợi đến khi phát hiện ra anh ta chạy trốn, người đã không thấy bóng dáng nữa rồi.

Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, hung dữ đập bàn, vẻ mặt tức giận.

“Tổng giám đốc Hoắc, anh đừng tức giận, tôi sẽ lập tức cử người đi tìm Lâm Kỳ, nhất định sẽ đưa anh ta về.”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn Triệu Khôi Vĩ, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng tràn đầy băng giá: “Lâm Kỳ có thể chạy thoát, cho dù có tìm được anh ta về, cũng không có tác dụng gì.

Lại thêm một lần nữa, anh ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện chỉ tội An Bích Hà”
Triệu Khôi Vĩ nghĩ cũng đúng, trong lòng càng thêm áy náy, cúi đầu, không dám nói chuyện.

Hoắc Tùng Quân thấy anh ta như vậy, hít sâu một hơi: “Để người đi tìm Lâm Kỳ, mang về tùy cậu xử lý” Triệu Khôi Vĩ nghe thấy vậy, sắc mặt ngạc nhiên, lập tức nghe lệnh ra ngoài.

Lâm Kỳ này vậy mà lại bằng mặt không bằng lòng, lừa bọn họ, còn chọc giận Tổng giám đốc Hoắc, anh sẽ không để cho người này có kết cục tốt đầu.

- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui