Ngày hôm sau.
Kỳ Án Văn lại đến nhà, lúc này Doãn Tư Cương đã đi làm.
"Lung Nhi à, em có muốn đi ra ngoài dạo chơi với anh không." Anh hỏi.
"Là anh sao? Án Văn." Cô nói.
"Em muốn cùng đi ra ngoài với anh không?" Anh kéo tay cô nói.
"Nhưng....
có được không, em vẫn còn chưa nói với Tư Cương." Cô lo lắng.
"Không sao, em có thể gọi cho cậu ấy nói một tiếng mà." Anh thản nhiên nói với cô.
Lúc này cô chợt nhận ra rằng, cô vẫn chưa có số điện thoại của anh, cũng thật kỳ lạ, đã sống chung cùng nhau bao tháng nhưng cô vẫn chưa có số điện thoại của anh.
Những thứ biết về anh thật ít, điều đó khiến cô rất tự ti.
"Sao vậy?" Án Văn hỏi.
"Em không có số điện thoại của anh ấy." Cô cúi đầu nói.
"Sao lại vậy? Bọn em là vợ chồng cơ mà." Anh ngạc nhiên nói với cô.
Không lẽ là do đây là một cuộc liên hôn nên cậu ấy mới không quan tâm đến em ấy? Ngưng không đúng, không phải hôm qua bịn họ rất thân mật hay sao? Hay là cậu ấy chỉ đang diễn kịch cho mình xem? Rất có thể là như vậy, với tính khí của cậu ta sao có thể đối xử tốt với người khác.
Chắc chắn là đối với em ấy cậu ta luôn đối xử lạnh nhạt.
Em ấy phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Án Văn suy nghĩ, anh nghi ngờ Doãn Tư Cương không đối xử tốt với Lung Nhi.
Điều này làm cho anh cảm thấy rất khó chịu và đau lòng.
"Được rồi, em đưa điện thoại cho anh, anh sẽ bấm số cho em." Anh nhẹ nhàng nói.
"Em...
em không có điện thoại, anh quên là em không nhìn thấy sao." Cô cười ngượng nói.
"A, anh quên mất." Anh vội vàng xoa đầu nói.
"Vậy một lát anh sẽ đọc cho em, em hãy nhớ số điện thoại của anh, cần gì thì cứ lấy điện thoại bàn gọi." Anh vui vẻ nói.
Cô liền gật đầu vui vẻ.
"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng lúc nào cũng ở nhà như vậy, sẽ ngột ngạt chết mất." Anh kéo tay cô đi.
Trên xe của Kỳ Án Văn.
Lung Nhi nhẹ nhàng hỏi.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Kỳ Án Văn liền lại gần cô.
"Anh....
anh làm gì vậy." Cô sợ hãi.
"Thắt dây an toàn cho em." Anh chu đáo thắt dây an toàn cho cô.
Anh ta đúng là một người dịu dàng lại chu đáo, chắc chắn người phụ nữ nào làm vợ của anh sẽ hạnh phúc lắm, cho dù là một người bị khiếm thị như cô cũng có thể được chăm sóc chu đáo, hưởng thụ được hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng đáng tiếc, đó không phải là cô, vã lại cô cũng không yêu anh, cho dù có cảm thấy được chăm sóc, quan tâm thế nào thì cũng không có được một tình yêu, một hạnh phúc trọn vẹn.
Bọn họ chỉ có thể làm vạn bè bình thường, tốt nhất là đừng ai nảy sinh ra một loại tình cảm khác.
"Chúng ta sẽ đi đâu." Cô lại hỏi anh một lần nữa.
"Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa anh đi đó." Anh muốn chiều theo ý cô.
"Em không biết đi đâu cả, dù không biết nhiều nơi, cũng không biết nơi nào tốt." Cô nói.
"Vậy...." Anh suy nghĩ một hồi.
"Vậy chúng ta sẽ đi ăn kem rồi anh sẽ đưa em đi trang điểm, đến ăn trưa ở một nhà hàng sang trọng, em thấy thế nào?"
Cô cười với anh và nói.
"Ừm, cũng được, dù sao chúng ta cũng được xem như là lâu ngày không gặp, lâu lâu gặp lại phải đi chơi một bữa chứ, tuy là em không nhìn thấy gì nhưng cũng muốn cảm nhận thế giới bên ngoài, anh có thể giúp em nhìn ngắm chúng không?" Cô vui cười nói với anh một cách ngây thơ và hồn nhiên.
Lúc này, tim Án Văn có chút nhói, anh cảm thấy cô ấy thật đáng thương, thật nhỏ bé, nhỏ bé đến mức anh muốn bảo vệ, muốn cướp về từ tay của Doãn Tư Cương.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...