Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau, Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An dựa theo kế hoạch đến cục dân chính.
Tô Giản An ngẩn người khi thấy xe của Lục Bạc Ngôn ở trước khách sạn.
Aston Martin ONE77! Giá gần năm nghìn vạn, toàn cầu chỉ có 77 chiếc, trong nước có 4 chiếc.
Lục Bạc Ngôn lại có được một chiếc, đại thần mà!
Tô Giản An vẫn rung động cho tới khi tới cục dân chính, hai người đang chuẩn bị đi vào làm thủ tục, đột nhiên có người gọi cô:
"Giản An!"Là một giọng nam.
Lục Bạc Ngôn quay đầu lại, thấy một thanh niên trạc tuổi Tô Giản An, dáng vẻ khôi ngô, đang nhàn nhã đứng trước cửa chiếc xe BMWs 760 nhìn Tô Giản An.
"Giang Thiếu Khải?" Tô Giản An rất bất ngờ, mỉm cười nhìn người kia "Giang đại thiếu gia, đến tìm tôi làm gì?"
Giang Thiếu Khải thoải mái dựa vào xe, khoanh tay nhìn Tô Giản An: "Thật sự cứ vậy mà kết hôn? Anh ta là người em thích sao?"
Nụ cười trên mặt Tô Giản An cứng đờ.
Giang Thiếu Khải biết nhiều hơn thế.
"Trong lòng có người mình thích, lại cùng một người khác kết hôn, em sẽ hạnh phúc sao? Giản An, trước khi quá muộn, anh sẽ mang em đi, không cần cùng người này kết hôn, anh cũng có thể bảo hộ em."
Tô Giản An rối rắm —— hay nói rõ ràng cho Giang Thiếu Khải người cô thích là ai đi?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tô Giản An vẫn lựa chọn không nói.
Cô lui về sau từng bước: "Ha Ha, không cần, ngày kia tôi sẽ đi làm, ngày kia gặp nhé."
Giang Thiếu Khải cùng Tô Giản An quen biết nhau bảy năm, biết cô đã nói như vậy thì tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định. Anh không biết giờ bản thân nghĩ như thế nào, chỉ gật gật đầu, lên xe rời đi.
Tô Giản An xoay người, mới phát hiện Lục Bạc Ngôn đã không còn đứng ở cửa cục dân chính.
"A? Người đâu?"
Cô nghi hoặc đi vào cục dân chính liền thấy Lục Bạc Ngôn, đi qua cạnh anh ngồi xuống: "Tôi còn nghĩ anh đã đào hôn (bỏ trốn trước hôn nhân)."
Lục Bạc Ngôn ký tên mình trên văn kiện, khóe môi nở nụ cười lạnh.
"Nhìn qua, cô mới là người muốn trốn tránh." Thậm chí còn có người tới đón cô đi cơ mà.
Tô Giản An vô tâm vô phế, tự nhiên không ý thức được Lục Bạc Ngôn đã nghe được cuộc trò chuyện của cô cùng Giang Thiếu Khải, chỉ lấy qua văn kiện kí tên lên: "Tôi không thể trốn."
Không gả cho Lục Bạc Ngôn, cô sẽ trở thành gánh nặng của Tô Diệc Thừa, cô không muốn, huống chi là......
Ký xong văn kiện, chụp ảnh, chạy qua chạy lại, giấy đăng ký kết hôn cuối cùng cũng tới tay Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An.
Hai người giống như đã hẹn trước, ai cũng không liếc mắt một cái tới hôn chứng, Lục Bạc Ngôn trực tiếp ném vào túi áo khoác, Tô Giản An tiện tay nhét vào túi.
Lục Bạc Ngôn nhìn thời gian: "Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về thu dọn đồ đạc."
"Chung cư Thường Đức."
Trong căn hộ một phòng ngủ, Tô Giản An dọn dẹp qua, lịch sự rót cho Lục Bạc Ngôn một cốc nước: "Anh ngồi một lát, sau một tiếng tôi sẽ dọn đồ xong."
"Chúng ta sẽ không phải là vợ chồng quá lâu." Lục Bạc Ngôn đột nhiên nói, "Những thứ kia, cô không cần dọn hết qua."
Hai năm sau, dù muốn hay không, anh cũng phải kết thúc cuộc hôn nhân với Tô Giản An. Nếu không, danh xưng "Bà Lục " này sẽ không phải là nơi che chở cô, mà sẽ mang đến nguy hiểm.
"Ừ." Tô Giản An cười tủm tỉm hỏi, "Cùng tôi ly hôn, là muốn cùng Hàn Nhược Hi kết hôn sao?"
Cô cùng Lục Bạc Ngôn ly hôn là chuyện hiển nhiên, nhưng cô lại hóng hớt về chuyện của Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi.
Lục Bạc Ngôn nheo mắt, ánh sáng lạnh toát ra từ đôi mắt sâu thẳm.
Tô Giản An rùng mình một cái: "Sao phải bày ra vẻ mặt này? Chuyện của anh và Hàn Nhược Hi, tất cả mọi người đều ngầm hiểu."
"Ngầm hiểu?" Lục Bạc Ngôn nguy hiểm tới gần Tô Giản An, "Cô đã hiểu cái gì? Hửm?"
"Tôi......" Khuôn mặt của trai đẹp tới gần quá, Tô Giản An nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, "Tôi chỉ biết hai người là một đôi. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không tung tin cho giới truyền thông! Anh không cần dựa vào tôi gần như vậy a a a......"
"Cốp ——"
Lục Bạc Ngôn không thể nhịn được nữa, búng trán Tô Giản An một cái.
"Xítttttt——"
Tô Giản An chết lặng, ngơ ngốc nhìn Lục Bạc Ngôn.
"Đi thu dọn đồ đạc đi." Lục Bạc Ngôn lạnh lùng ra lệnh.
Tô Giản An xoa xoa trán, quên không đánh lại, "A" một tiếng rồi ngoan ngoãn đi đóng gói hành lý, đi cùng Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn ở biệt thự Đinh Á, khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố A.
Khu biệt thự được bao bọc bởi núi và nước, bầu trời trong xanh như gột rửa, không khí trong lành, tươi mát, so với nội thành thì nơi này quả thực chính là thiên đường.
Lục Bạc Ngôn lái con xe Aston Martin đi trên quốc lộ, hai bên đường trồng đầy những giống cây ngô đồng cao lớn của Pháp, mùa này là lúc ngô đồng xanh biếc, nhìn vạt cây xanh biếc một mảnh trời, đẹp không sao tả xiết.
Xe Lục Bạc Ngôn dừng trước cửa một căn biệt thư, anh rút chìa khóa nói: "Xuống xe."
Tô Giản An đẩy cửa đi xuống, đánh giá bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở ngôi biệt thự ba tầng —— một khoảng thời gian dài tiếp theo, cô sẽ sinh sống ở đây.
Một ông chú năm mươi tuổi trong bộ đồ tây trang cùng một người làm bước ra khỏi biệt thự.
Người làm cầm lấy hành lý của Tô Giản An, mà ông chú kia lại đến trước mặt Tô Giản An: "Thiếu phu nhân, tôi là quản gia của thiếu gia, người có thể gọi tôi là bác Từ, hoan nghênh cô tới."
Ba chữ "Thiếu phu nhân" thật dọa người, Tô Giản An mất tự nhiên cười cười: "Bác Từ, bác...... bác gọi tôi là Giản An là được rồi."
"Như vậy sao được? Người cùng thiếu gia đã đăng lý kết hôn, chính là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Lục." Bác Từ thấy Lục Bạc Ngôn đã vào nhà, hướng tới Tô Giản An nháy mắt mấy cái, "Lão phu nhân đã dặn dò, bảo tôi chắm sóc cô. Sau này có gì cần, cô cứ việc nói với tôi, dù sao thiếu gia cũng không thiếu tiền. Nếu thiếu gia bắt nạt cô, cũng hãy nói với tôi, tôi sẽ...... sẽ gọi điện báo lão phu nhân!"
Tô Giản An nhìn theo bóng lưng Lục Bạc Ngôn, bĩu môi: "Tôi sẽ không để anh ta bắt nạt đâu!" Cô cũng không phải bánh bao, cô cũng được gọi là quái thú nhỏ!
Bác Từ ngẩn người, lập tức bật cười - xem ra trong những ngày tới, biệt thự lớn này sẽ không còn buồn tẻ như trước.
"Thiếu phu nhân, tôi đưa cô vào phòng."
Lục Bạc Ngôn đã dặn dò Tô Giản An sẽ ở riêng, bác Từ đã sắp xếp cho cô một căn phòng với tông trắng chủ đạo, vừa ấm áp lại sạch sẽ, cách phòng Lục Bạc Ngôn không xa.
Tô Giản An rất thích căn phòng mới, mở ra hành lý bày biện đồ vật.
Cứ làm bà Lục hai năm đi, hai năm không dài cũng không ngắn, đủ để...... đời này không hối tiếc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...