Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu






Không bị người nào gây phiền não, ngày hôm sau Tô Giản An cứ theo lẽ thường đi làm.



Điều cô không ngờ chính là, người căm hận cô tột cùng—— Tô Viên Viên.



Lần trước Tô Giản An cùng Lục Bạc Ngôn trở về nhà lại mặt, Tô Viên Viên vốn nghĩ muốn dùng lý do chân bị thương để tiếp cận Lục Bạc Ngôn , cũng không ngờ trộm gà còn mất nắm gạo, bị Tô Giản An tống thẳng đến bệnh viện.



Sau ngày đó, Tô Viên Viên vẫn luôn nghĩ cách phục thù, bây giờ cuối cùng đã tìm được cơ hội ——



Vô số người hâm mộ của Hàn Nhược Hi trên internet đang tìm kiếm Tô Giản An, nếu cô ta công khai thông tin của Tô Giản An, như vậy không cần tự mình động thủ, cũng sẽ có lượng lớn người thay cô ta giáo huấn Tô Giản An.



Phương pháp mượn đao giết người được cô ta nghĩ ra, lại tự cảm thấy bội phục chính mình.



Giữa trưa, Tô Viên Viên thoải mái ngồi trến sô pha, bấm vào bài post truy lùng thông tin Tô Giản An, nhập đầy đủ thông tin cá nhân của Tô Giản An, thậm chí còn tiết lộ cô là nữ bác sĩ pháp y duy nhất của Cục thành phố cùng ảnh chụp, còn nói cho mọi người: Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, đúng năm giờ Tô Giản An sẽ tan tầm.



Bài post tuy rằng đã bắt đầu chìm, nhưng thông tin về Tô Giản An đã khơi dậy tò mò cho rất nhiều người, cho nên thỉnh thoảng vẫn có người lướt xem bài post.Sau khi Tô Viên Viên công khai thông tin của Tô Giản An, bài post lại một lần nữa sôi trào, đội ngũ truy lùng lại lao vào xâu xé thông tin của Tô Giản An và khưởi xướng hoạt động vây chặn một lần nữa. . . . . .



Đối với tất cả những chuyện này, Tô Giản An hoàn toàn không biết gì.



Buổi chiều sau khi tan tầm, Tô Giản An vẫn như thường ngày lấy xe về nhà, không chú ý tới di động trong túi đã hết pin.



Mà Lạc Tiểu Tịch đang nằm ườn ở nhà, bởi vì nhàm chán, lại lướt qua bài post đòi truy lùng Tô Giản An, phát hiện hôm qua mới chỉ có 300 trang bình luận, hôm nay đã tới hơn 500 trang , hơn một ngày đã hơn 20.000 lượt trả lời.



Nhưng không phải sau khi cô cảnh cáo đám người kia, bài post đã chìm xuống sao? Đột nhiên bị đào mộ, khẳng định là có tình huống ngoài ý muốn gì đó!



Lạc Tiểu Tịch nhanh chóng mở bài post, sau đó liền thấy thông tin của Tô Giản An và hoạt động vây chặn do chủ thớt khởi xướng . . . . . .



"Mẹ kiếp! Ai làm !"



Cô liền cần di động gọi cho Tô Giản An, lại thấy cô bạn đã thuê bao, chỉ có thể gọi cho Tô Diệc Thừa.



Tô Diệc Thừa lập tức liên hệ cho Thẩm Việt Xuyên.




Sự tình liên quan đến sự an toàn của Tô Giản An, Thẩm Việt Xuyên đành cắt ngang cuộc họp của Lục Bạc Ngôn, nói rằng trên đường Tô Giản An về nhà rất có thể bị chặn đường.



Lục Bạc Ngôn biến sắc, lập tức đứng lên: "Tan họp."





Không chỉ các nhân viên tham dự cuộc họp đều ngạc nhiên, Thẩm Việt Xuyên cũng bị Lục Bạc Ngôn làm hoảng sợ, vội nói: "Cậu đuổi theo Giản An, tôi phụ trách tìm ra vị trí của cô ấy."



Tất cả mọi người đều hoảng loạn, chỉ có Tô Giản An không biết chuyện gì còn có tâm trạng nghe nhạc trên xe.



Giờ cao điểm rất đông xe cộ, cuối cùng cô cũng đánh xe để vào khu biệt thự, nghĩ đến cối cùng cũng có thể không bị cản trở , còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên thấy một chiếc BMW Z4 mày đỏ băng qua đường, hoàn toàn chắn hết đường của cô.



Ai lại đậu xe tùy hứng như vậy?



Tô Giản An xuống xe, hai cô gái cũng bước xuống từ Z4, cả hai đều trang điểm tinh tế, mái tóc xoăn gợn sóng được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng mặc đồng phục học sinh trung học.

Hai nữ sinh đánh giá Tô Giản An, trong đó một người đột nhiên nói: "Chính là cô ta, giống hệ bức ảnh chụp kia như đúc."



Người còn lại gật gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại gọi người tới.



Tô Giản An không hiểu ra sao, nữ sinh dẫn đầu hùng hổ đi tới: "Này, có biết tôi là ai không?"



"Cái này tôi không có hứng thú biết." Tô Giản An chỉ chỉ chiếc Z4 "Tôi chỉ muốn biết xe của cô khi nào thì dời đi, tôi muốn về nhà."



"Tôi là chủ tịch câu lạc bộ người hâm mộ Hàn Nhược Hi của thành phố A!" Đối phương gằn từng tiếng, muốn nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Giản An.

"Ồ" Tô Giản An mỉm cười, "Vậy xe của cô lúc nào có thể dời đi?"



Hai đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, chưa đủ để dọa đến cô.



Đối phương cắn chặt răng: "Không thấy quan tài không đổ lệ! Cô nhìn phía sau đi!"



Tô Giản An quay đầu lại với vẻ thích thú, thấy bốn năm chiếc xe đang đỗ phía sauhàng chục nữ sinh trong những bộ đồng phục trung học khác nhau bước ra khỏi xe, với vẻ mặt khó chịu.

"Lục Bạc Ngôn là của Hàn Nhược Hi , cô cướp đi Lục Bạc Ngôn, chúng tôi sẽ không tha cho cô" .Cô gái cầm đầu đe dọa Tô Giản An.




Tô Giản An rốt cục cũng hiểu ra : "Cho nên các người đến để. . . . . . Giáo huấn tôi?"



"Biết là tốt rồi!"



Tô Giản An lắc đầu, chỉ chỉ camera phía bên kia đường: "Bộ phận an ninh trong khu biệt thự giám sát tình hình từng con đường trong thời gian thực 24 giờ mỗi ngày, bảo vệ sẽ không mất nhiều thời gian tới đây.Còn nữa, nếu các người có thể tìm được tôi, nên biết tôi là pháp y, đây là hành vi hành hung cảnh sát."



"Hành hung cảnh sát thì sao?" Cô gái ôm ngực, lạnh lùng cười, "Cho dù cô tống tôi vào đồn cảnh sát, cha tôi tốn chút tiền là có thể đưa tôi ra."



"Vậy nhóm của cô thì sao?" Tô Giản An xoay người nhìn về một đám nữ sinh phía sau "Ai cũng có tiền như vậy à ? Đều có thể tùy tiện ra vào cục cảnh sát?"



Số ít mấy cô gái gân cổ hỏi lại: "Đúng thì thế nào?" Nhưng mà, đại đa số vẫn hoang mang , hai mặt nhìn nhau không dám nói lời nào.



Ngọn lửa hừng hực trong lòng những người tới đây ngáy mắt bị dập tắt phân nửa.



Tô Giản An cười cười: "Các cô nên trở về nhà . Đừng ngu ngốc làm theo cảm xúc bốc đồng, cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu."



Cô gái dẫn đầu mở to hai mắt nhìn, vọt tới trước mặt Tô Giản An: "Cô nói ai ngu ngốc bốc đồng!"



"Mới một câu cô đã tức giận. Ai cũng biết người tôi nói là cô, còn bước lên hỏi tôi nói ai." Tô Giản An nhún nhún vai, "Xem tôi đánh giá rất đúng."



Cô gái kia chỉ là học sinh trung học, có vẻ thấp hơn Tô Giản An, phẫn nộ vung tay về phía cô.



Tô Giản An chính xác bắt được tay của đối phương, đôi mắt xẹt qua tia nguy hiểm: "Mang theo người rồi cút đi! Nếu không cho dù là cha cô cũng không cứu được cô."



Nói xong, cô đã mất đi kiên nhẫn hất tay đối phương, cô gái lui về phía sau vài bước.



Cô nữ sinh vốn đã sợ hãi vì cảm nhận được nguy hiểm từ trong mắt Tô Giản An, nhưng vì đã quen thói phách lối trong trường, cô ta không cam lòng lại bị Tô Giản An dọa sợ như vậy, lại giơ tay lên ——



Tô Giản An nhíu mi, chợt nghe "bụp——" một tiếng, đối phương chợt ôm lấy tay, đau đớn ngồi xổm trên mặt đất: "Tay của tôi. . . . . . Sao không còn cảm giác . . . . . ."



Tô Giản An kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh, vừa lúc thấy Lục Bạc Ngôn từ ONE77 bước xuống, sắc mặt âm trầm lạnh ghê người, người bị đám nhóc trước mặt chọc giận là anh vậy.




Anh . . . . . Tới cứu cô? Sao anh biết?



Vài chiếc xe địa hình quân sự đậu sau chiếc ONE77 của Lục Bạc Ngôn, sáu bảy mặc quân trang cười tủm tỉm nhìn Tô Giản An, giống như đang thưởng thức trò hay. Tối hôm Tô Giản An bị Thiệu Minh Trung bắt cóc đã gặp qua bọn họ, Lục Bạc Ngôn nói bọn họ là vệ sĩ, nhìn qua trông rất lợi hại.



Đối phó với vài nữ sinh mà thôi, Lục Bạc Ngôn. . . . . . Có cần phải dẫn theo họ không?



"Đẹp trai quá. . . . . . Khó trách Hàn Nhược Hi cũng thích. . . . . ."



Đám nữ sinh sớm đã quên đi tình cảnh hiện tại, đều nhìn Lục Bạc Ngôn với đôi mắt hình trái tim.



Lục Bạc Ngôn bình tĩnh đi đến trước mặt Tô Giản An, kéo cô lại, nhìn cô từ trên xuống dưới.



Tô Giản An trừng lớn mắt —— làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không tốt lắm?



"Có bị thương không?" Lục Bạc Ngôn hỏi, giọng điệu cứng rắn .



Anh quan tâm cô?



Trong lòng Tô Giản An ngọt ngào, cười lắc lắc đầu: "Bị mấy đứa nhóc trung học bắt nạt, không phải quá xấu hổ rồi sao?"



Cô chỉ chỉ cô gái đang ôm tay ngồi trên mặt đất: "Tay cô ta làm sao vậy?"



"Tạm thời tê liệt mà thôi." Lục Bạc Ngôn nhìn về phía "vệ sĩ" của mình .



Đội trưởng đám "vệ sĩ" ngầm hiểu, vội vàng chạy tới, cung kính hỏi Tô Giản An: "Chị dâu, chị muốn làm gì đám nữ sinh này?"



"Để họ về nhà đi." Tô Giản An chỉ chỉ cô gái đang ngồi dưới đấy, "Nhưng ngoại trừ cô ta. Đưa đến cục cảnh sát, tôi thật muốn nhìn xem, cha cô ta có thể đưa cô ta ra được không."



"Vâng!" Đội trưởng ra hiệu cho những người khách, kéo cô nữ sinh dẫn đầu lên "Nào, anh trai mang cô đi cục cảnh sát."



Tô Giản An không nói gì, hiện tại vệ sĩ đều hoạt bát như vậy sao?



"Chìa khóa xe đâu?" Lục Bạc Ngôn hỏi.



"Đây!"



Tô Giản An ngoan ngoãn đưa chìa khóa ra, Lục Bạc Ngôn cầm lấy rồi ném vào tay "vệ sĩ" , lôi kéo Tô Giản An đi về phía xe anh: "Ngồi xe tôi trở về."




"Tôi. . . . . ." Tô Giản An không kịp từ chối đã bị Lục Bạc Ngôn nhét vào ghế phụ.



Nhóm "vệ sĩ " vẫn là lần đầu tiên thấy Lục Bạc Ngôn đối xử như vậy với nữ giới, nhưng lần trước đã tận mắt chứng kiến Lục Bạc Ngôn ôm Tô Giản An, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ nữ . Đội trưởng vẫy vẫy tay: " Nào nào, đánh cuộc xem hai năm sau lão đại có thể ly hôn với chị dâu không. Tôi cá một chiếc Ferrari!"



. . . . . .



Nơi này cách biệt thự của Lục Bạc Ngôn đã không còn xa, ONE77 phóng như bay trong vài phút, hai người họ đã về tới nhà.



Lục Bạc Ngôn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, Tô Giản An chạy lên chắn trước mặt anh: "Sao anh biết tôi bị chặn đường ?"



"Thông tin cá nhân của cô bị lộ ." Lục Bạc Ngôn nói, "Bạn cô nhìn thấy có người kêu gọi tập trung đi bao vây cô."



Tô Giản An tạm thời không quan tâm đến việc tại sao thông tin lại bị lộ , ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Bạc Ngôn: "Sau đó. . . . . . anh tới cứu tôi ?"



Lục Bạc Ngôn có chút mất tự nhiên: "Tôi vừa lúc về nhà."



"Mặc kệ thế nào, cám ơn anh." Tô Giản An khẽ mỉm cười, hoàn mỹ che dấu thất vọng."Anh đã cứu tôi hai lần, tôi quyết định tối nay sẽ trả ơn một chút!"



Cô không ý thức được lời mình nói có nghĩa khác, nói xong thì bỏ chạy về phòng.



Lục Bạc Ngôn nhìn theo bóng lưng “tiểu quái thú” mà nghĩ—— buổi tối, cô chuẩn bị báo đáp anh thế nào?



Tô Giản An vừa vào nhà bác Từ đã lên đón: "Thiếu phu nhân, có điện thoại của Tô tiên sinh, hình như đang sốt ruột tìm cô."



"Anh, em không sao ." Tô Giản An nhận điện thoại đã nói, "Lục Bạc Ngôn tan tầm về nhà vừa lúc đụng phải. Hơn nữa, chỉ là đám nữ sinh, không gặp Lục Bạc Ngôn em cũng có thể giải quyết."



Tô Diệc Thừa cười cười: "Giản An, Lục Bạc Ngôn nói với em cậu ta vừa lúc về nhà ?"



"Đúng vậy." Tô Giản An nghi hoặc hỏi, "Có cái gì không đúng sao?"



"Ừ, để anh nói rõ với em ——" Tô Diệc Thừa chậm rãi nói, "Anh biết có người muốn vây chặn em, lập tức gọi điện thoại cho cậu ta , kết quả là trợ lý nghe máy, cậu trợ lý kia nói cậu ta đang họp. Không đúng chỗ nào, tự em suy nghĩ."



Tô Giản An cảm giác đầu óc có chút loạn.



Lục Bạc Ngôn là cố ý tới , sao phải lừa cô? Là ngượng ngùng hay là. . . . . . Không hy vọng cô nghĩ nhiều?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui