Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu








Tô Giản An nhìn chằm chằm Lục Bạc Ngôn rồi miên man suy nghĩ, anh đột nhiên mở mắt. Trong bóng đêm, đôi mắt hẹp dài của anh trông càng thêm nguy hiểm và nghiêm nghị, Tô Giản An bị dọa sợ đến hít một ngụm khí .



Lục Bạc Ngôn cười cười: "Nếu tôi muốn làm cái gì, cô cảm thấy mình còn có thể đứng ở đó sao?"



"Vậy. . . . . . vậy đứng ở đâu?" Tô Giản An hỏi ngớ ngẩn.



"Đương nhiên là —— trên giường." Lục Bạc Ngôn nhếch môi, nở nụ cười đen tối.



Đầu Giản An như bay vào khoảng không —— không phải bởi vì lời của Lục Bạc Ngôn, mà là bởi vì. . . . . . Anh lại biết cô sợ cái gì!



Quá tà ác. . . . . .



"Đưa gối trên sô pha cho tôi." Lục Bạc Ngôn đột nhiên nói.



"Ồ."



Tô Giản An ngoan ngoãn nghe theo, Lục Bạc Ngôn đặt hai cái gối ở giữa giường, mắt cô sáng lên: "A! Đúng là cách hay."



Lục Bạc Ngôn: "Như vậy tôi cũng yên tâm hơn."



Tô Giản An muốn khóc —— anh có ý gì?



Dù như thế nào, Tô Giản An cuối cùng vẫn nằm trên chiếc giường lớn có kê gối làm ranh giới, nhắm mắt lại nhưng không thấy buồn ngủ.



Cô cùng Lục Bạc Ngôn nằm chung trên một chiếc giường, đây là chuyện trước kia cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.



Dù biết rõ anh sẽ không làm gì, nhưng tim cô vẫn đập rất nhanh.



Sợ bị Lục Bạc Ngôn phát hiện, Tô Giản An liều mạng nhắm chặt mắt để ngủ, cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, cô ngủ thiếp đi.



Trong bóng tối, Lục Bạc Ngôn mở mắt.



Ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, nhưng ngủ cùng cô, sao anh có thể ngủ nổi?




Khẽ quay đầu lại, liền thấy người phía giường bên kia đang ngủ say, lông mi thật dài như cánh quạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không chút phòng bị, giống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.



Đột nhiên, cô trở mình, bắp chân mịn màng gác lên đùi anh, hô hấp của Lục Bạc Ngôn lập tức trở nên nặng nề.



Cứ để cô đè thế này, đêm nay thật sự sẽ là một đêm không ngủ.



Anh đang muốn gỡ chân Tô Giản An ra, cô đột nhiên lật cả người lại, bàn tay mảnh khảnh bắt chéo qua gối giữa giường tùy tiện gác qua ngực anh.



“tiểu quái thú” này lúc ngủ cũng thật to gan.



Lục Bạc Ngôn ném luôn cái gối xuống đất, Tô Giản An còn đang mê man khẽ “ưm” một tiếng, bàn tay nhỏ bé lần mò trên ngực anh, đột nhiên bá đạo ôm chặt lấy tay anh.



Cứ như vậy, cả người cô giống như thú cưng dán lên người anh, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt nhắm nghiền trông ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.



Tim Lục Bạc Ngôn như chìm trong nước, dần mềm nhĩn, anh xoay người, Tô Giản An như cảm giác được điều gì, ngoan ngoãn nhích vào vòng tay anh.



Thật nghe lời.



Khóe môi anh vui vẻ nhếch lên, cúi đầu hôn lên giữa lông mày cô.

Ngủ ngon, “tiểu quái thú”.



. . . . . .



Lục Bạc Ngôn làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn theo quy luật, ngày hôm sau đúng bảy anh liền mở mắt, theo bản năng nhìn Tô Giản An.



Cô còn chưa tỉnh, vẫn như ôm cánh tay anh làm gối, hơi thở nhè nghẹ, ngủ say sưa.



Đây vốn dĩ sẽ là hình ảnh rất đpẹ, nhưng một bên áo ngủ của cô không biết khi nào đã trượt đến cánh tay, bờ vai và chiếc cổ mảnh mai, xương quai xanh hình con bướm xinh đẹp, cảnh tượng phía dưới đó cũng đập vào mắt anh.



Ánh mắt xẹt qua một tiamất tự nhiên, kéo chăn qua đắp cho Tô Giản An, nhưng cô lại nhíu mi rồi đá văng đi, đắp thêm lần nữa, lại bị cô đá đi.



Cô rốt cuộc đã tỉnh hay là vô thức ?



Lục Bạc Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt ““tiểu quái thú”” , đột nhiên nhớ tới cảm giác hôn lên trán cô ngày hôm qua, mát mẻ, lại nhẵn nhụi mượt mà, một khắc kia, giống như có gì đó đã lao vào tim anh, khiến tim anh đập liên hồi.



Tầm mắt dời xuống —— đôi môi hồng kia có vẻ cảm xúc sẽ còn tốt hơn?




Hơn nữa, đây có vẻ là một cách không tồi để đánh thức cô.



Áp lên môi cô, quả nhiên mềm mại như anh nghĩ, khiến người ta hận không thể cắn một ngụm, nhưng mà —— anh trở nên mất khống chế từ khi nào vậy ?



Anh đột ngột rời đi, ngay lúc này, Tô Giản An mơ mơ màng màng mở mắt ——



Lục Bạc Ngôn sao lại cách cô gần như vậy, hay chỉ là ảo giác?



Cô vươn tay sờ sờ mặt Lục Bạc Ngôn , a, có độ ấm, hơn nữa anh còn nhíu mày , tỏ vẻ bất mãn.



"Tô, Giản, An!"



Lục Bạc Ngôn đời này cũng chưa bị người nào sờ mặt, giọng nói tràn đầy nguy hiểm.



Tô Giản An hít một hơi, lập tức tỉnh tóa : "Lục, Lục Bạc Ngôn!"



Lục Bạc Ngôn trêu tức nhắc nhở: "Áo ngủ của cô."



Tô Giản An theo bản năng nhìn xuống —— cô, cảnh, xuân !



"Lưu manh!"



Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Chính cô là người ôm tôi ngủ cả đêm qua."



Tô Giản An lúc này mới chú ý tới. . . . . . bản thân đang ôm cánh tay Lục Bạc Ngôn.



Cô cuống quít buông ra , rồi lui vào chăn. Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy thật sự mất mặt, thu mình vào chăn bông.



Lục Bạc Ngôn nhìn cô như rùa rụt cổ, bỗng nhiên cảm thấy một ngày mới bắt đầu như vậy cũng không tồi, khóe môi tươi cười, đứng dậy đi rửa mặt.



Tô Giản An vùi trong chăn hồi lâu mới ló đầu ra, mặt đã đỏ bừng, xác định Lục Bạc Ngôn tạm thời sẽ không ló mặt, cô lồm cồm bò vào phòng để quần áo để thay đồ.



Thay xong quần áo, đẩy cửa ra, liền thấy Lục Bạc Ngôn, cũng vừa từ phòng tắm đi ra .



Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ——




Người anh chỉ quấn một cái khăn tắm a! A a a!



Bình thường nhìn anh ăn mặc chỉnh tề , Tô Giản An chỉ biết dáng người anh khẳng định là cấp bậc siêu mẫu quốc tế . Nhưng cô không nghĩ tới, thậm chí so với siêu mẫu quốc tế còn đẹp mắt hơn.



Với cơ bụng 6 múi cực chuẩn, những giọt nước trượt dài trên những đường cơ bắp cuồn cuộn khiến người đàn ông yêu nghiệt này càng thêm gợi cảm.



Tô Giản An bình thường không hứng thú với người cơ bắp, ngược lại còn cảm thấy khối cơ u lên thật đáng sợ, nhưng Lục Bạc Ngôn thì không, anh thuộc tuýp người mạnh mẽ, hợp với khẩu vị của cô.

Dáng vẻ thèm thuồng của cô quá rõ ràng, Lục Bạc Ngôn ung dung tiến lại, cô từng bước lui về phía sau: "Anh, anh làm gì?"



Đem Tô Giản An đẩy vào phòng chứa quần áo, Lục Bạc Ngôn lúc này mới nhàn nhã nói: "Tôi muốn vào thay quần áo. Nhưng cô, đi theo tôi không phải muốn nhìn cái gì chứ?"



Tô Giản An đảo mắt: "Xem thì thế nào?"



Lục Bạc Ngôn con khóe môi, bắt đầu cởi bỏ khăn tắm. . . . . .



Anh lại dám làm thật!



Tô Giản An hoảng sợ bỏ chạy.



Mới sáng sớm đã gặp nhiều chuyện hốt hoảng, lúc Tô Giản An ngồi trên bàn ăn hai má còn phiếm hồng, bồn chồn không yên.



Đường Ngọc Lan thấy Tô Giản An có chút kỳ lạ, thân thiết hỏi: "Giản An, có phải không thoải mái không?"



Tô Giản An không dám nhìn Đường Ngọc Lan, lắp bắp nói: "Không, không phải. . . . . ."



Đường Ngọc Lan cuối cùng cũng phản ứng lại —— cái gì không thoải mái, con dâu là đang thẹn thùng.



Đều là người từng trải, Đường Ngọc Lan tự nhiên sẽ nghĩ đến phương diện kia, mỉm cười đưa cháo cho Tô Giản An: "Bạc Ngôn cũng thật sự là không biết tiết chế, lát nữa mẹ sẽ nói với nó."



Tô Giản An kinh ngạc —— cái gì mà không biết tiết chế?



Qua một lúc lâu, Tô Giản An mới phản ứng lại lời của Đường Ngọc Lan, thiếu chút nữa té xuống ghế: "Không phải, mẹ, con không phải, chúng con. . . . . ."



"Mẹ hiểu." Đường Ngọc Lan chớp chớp mắt, ý bảo Tô Giản An không cần giải thích , "Mẹ cũng là người từng trải."



". . . . . ." Tô Giản An khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn đỏ bừng.



Lục Bạc Ngôn không nhanh không chậm bước xuống tầng, thấy Tô Giản An cúi đầu vẻ không được tự nhiên, Đường Ngọc Lan cười đến mất tự nhiên, vuốt tay áo hỏi: "Làm sao vậy?"



"Không có gì!" Tô Giản An vội đáp, lưu loát đưa cháo cho Lục Bạc Ngôn "Ăn bữa sáng!"



Đường Ngọc Lan cười tủm tỉm không nói lời nào, chậm rãi uống cháo, cảm thấy sáng sớm vô cùng tốt đẹp.




Tô Giản An không còn mặt mũi ngồi lại nữa , lấy cớ Lục Bạc Ngôn có việc, ăn xong bữa sáng liền tạm biệt Đường Ngọc Lan.



Rời khỏi nhà Đường Ngọc Lan thật lâu, sắc đỏ trên mặt Tô Giản An mới dần tản đi, cô ấp úng nói: "Lục Bạc Ngôn, chuyện hồi sáng tôi muốn giải thích một chút."



Không đợi Lục Bạc Ngôn lên tiếng, cô liền tiếp tục nói: "Thói quen lúc ngủ của tôi không tốt, cho nên lăn qua lăn lại là chuyện bình thường . Tôi không phải cố ý , tôi cũng không biết mình sẽ như vậy. Anh không cần nghĩ nhiều, cũng không phải để trong lòng, coi như là một lần ngoài ý muốn. Đời này khẳng định anh cũng phải gặp qua vài chuyện ngoài ý muốn nhỉ? Có thể hiểu đúng không?"



Anh? Cuộc đời này gần như được anh nắm trong tay, hai lần ngoài ý muốn đều xảy ra vào mười bốn năm trước, một lần cha ngoài ý muốn qua đời, một lần khác . . . . .



"Đã biết."



". . . . . ." A, ngắn gọn như vậy là có thái độ gì? Xem ra lời giải thích của cô. . . . . . quá thừa thãi.



Lục Bạc Ngôn còn có việc, đưa Tô Giản An đến cửa nhà lại rời.Tô Giản An đứng ở vườn nhà gọi cho Lạc Tiểu Tịch, nói cho cô bạn biết chuyện trên mạng liên quan đến cô, Lục Bạc Ngôn đã ra tay , nếu không có gì bất ngờ, chuyện của cô cũng không bị công khai.



"Tôi biết rồi." Lạc Tiểu Tịch kích động nói, "Cho chồng cậu một chữ: Ngầu! Sáng hôm qua còn có người tuyên bố có thông tin cá nhân của cậu, bài post được rất nhiều bình luận, nhưng đén tối tài khoản đã bị xóa . Sau đó, mọi người trên mạng đang bàn luận, cậu đã làm gì đó với chủ nhân của ID này. Ngây thơ! Làm sao cậu có thể ra tay chứ? "

Tô Giản An rất hiểu Lạc Tiểu Tịch , hỏi: "Lạc Tiểu Tịch, có phải cậu cũng lên mạng nói gì đó không?"



"Tôi từ chỗ anh Thừa biết Lục Bạc Ngôn có nhúng tay vào chuyện này, liền nói cho đám ngu ngốc kia đó." Lạc Tiểu Tịch đắc ý nói, "Sau đó cậu đoán xem, bài post kia giờ im ắng như nhà hoang!"



Tô Giản An xoa mi tâm: "Lạc Tiểu Tịch, dù sao cậu cũng tốt nghiệp một trường danh tiếng trở về, thật sự định không làm gì, cứ như vậy mỗi ngày lên mạng ăn bám cha mẹ?"



"Ăn bám cha mẹ cũng chưa làm tôi ưu thương đâu, khiến tôi càng ưu thương là —— tôi có ăn bám cả đời cũng ăn không hết!" Lạc Tiểu Tịch nói, "Hơn nữa, tôi còn chưa theo đuổi được anh cậu, theo đuổi anh ấy là công việc quan trọng nhất đời tôi!"



Năm nhất trung học, Lạc Tiểu Tịch cầm một lọ sữa chua đến dụ dỗ Tô Giản An: "Chúng ta là bạn tốt đi."



Mục đích của Lạc Tiểu Tịch là—— Tô Diệc Thừa.



Cô vô tình gặp được Tô Diệc Thừa, cảm giác toàn thân bị điện giật, nhưng Tô Diệc Thừa lạnh lùng khiến cô không thể tiếp cận, lại nghe được Tô Diệc Thừa có em gái bằng tuổi mình, cô đã dùng Tô Giản An để tiếp cận Tô Diệc Thừa. Mới đầu tuy rằng không nói, nhưng cô luôn cố tỏ ra vô tình hỏi thăm tin tức của Tô Diệc Thừa, Tô Giản An dần dần cũng nhận ra.



Tô Giản An lẽ ra nên tránh xa cô bạn này, nhưng là Lạc Tiểu Tịch có chút lạc quan đến ngốc nghếch, cô thấy so với đám oanh oanh yến yến bên cạnh anh thì bạn mình vẫn thuận mắt hơn, cứ vậy mà hai người trở thành bạn thân từ lúc nào không hay, thậm chí cô còn giúp cô bạn theo đuổi Tô Diệc Thừa.



Tô Diệc Thừa tất nhiên chưa từng đồng ý, Tô Giản An nghĩ đến Lạc Tiểu Tịch không lâu sau cũng sẽ từ bỏ , nhưng cô bạn lại kiên trì tới hiện tại.



Đã bao nhiêu năm rồi? Người có điểm số toán học ấn tượng như Tô Giản An cũng phải đếm cẩn thận



"Sắp mười năm ! Còn lâu hơn Trần Dịch Tấn hát 《 mười năm 》 ." Lạc Tiểu Tịch kiên quyết mà nói, "Tôi sẽ còn tiếp tục, Tô Diệc Thừa tuyệt đối không có khả năng rơi vào tay người khác, chỉ có thể để tôi tàn phá!"



Tô Giản An cười cười: "Tôi cũng không thích người phụ nữ khác làm chị dâu."



Ai nói rằng một người ngoan đạo biết mọi thứ anh ta muốn? Lạc Tiểu Tịch tùy tính như vậy lại chân thành mười năm, cậu ấy có được đền đáp xứng đáng?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui