Trong khu thực luyện cao cấp - tầng thứ 10 của căn cứ Địa Ngục Thiên Sứ…
Một vệt đen có tàn ảnh mờ nhạt kéo dài, đang di chuyển với tốc độ cao như tia chớp, ngoặt trái, ngoặt phải, lúc ẩn, lúc hiện trong địa hình băng tuyết. Theo sau cái bóng đen đó là những đầu đạn, tên lửa mini không ngừng đuổi theo. Chúng va chạm vào những chướng ngại trên đường truy đuổi, sau đó nổ tung làm rung động cả khu thực luyện. Không những vậy, súng laze như ma, như quỷ liên tục sáng chói, bắn phá cản trở trong quá trình di chuyển của vệt đen đó. Đương nhiên vệt đen kia không phải ai khác chính là số 1 trong truyền thuyết - Dương Vũ.
Trong nửa tháng nay, hắn đã tiến hành thực luyện liên tục không ngừng để nâng cao năng lực bản thân. Hay nói chính xác là làm quen với cường độ, sức chịu đựng, tốc độ, giác quan siêu việt của thân thể này. Không những vậy, còn vận dụng các kĩ năng, dị năng trong kí ức một cách xuất thần nhập hóa. Cũng có thể nói ở sâu trong nội tâm hắn, luôn luôn có tiếng kêu gọi muốn tìm cảm giác kích thích cao độ… đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với tử vong… Đương nhiên, đến với khu thực luyện của “Địa Ngục Thiên Sứ” là một sự chọn không tồi.
Và đây chính là tầng cuối cùng của khu thực luyện cao cấp. Khó! Quá khó! Tất cả các kĩ năng của hắn đều được vận dụng đến mức tối đa, linh hoạt đến cao độ. Nhiệm vụ lần này là vượt qua các thiết bị vũ khí hiện đại, bẫy rập nguy hiểm, tìm ra, hạ gục 108 dị năng giả cấp 4, cấp 5… Các vũ khí hiện đại này được hệ thống siêu máy tính của trụ sở phân tích tình huống và điều khiển với độ chính xác đạt đến 99,9%. Hơn trăm kẻ có đầu óc đang ngồi ngoài kia, cùng nhau vận hành cả hệ thống nhằm mục tiêu hạ gục con chim “Dương Vũ” này. Không những thế đám dị năng giả cấp 4, cấp 5 kia đã phân tán đi khắp mọi nơi trong địa hình băng tuyết, khiến cho việc truy tìm của hắn vốn đã khó khăn nay càng thêm khó khăn gấp bội.
“Chết tiệt! Nguy hiểm!”. Đột nhiên lông tóc của hắn dựng đứng cả lên, hơi thở nguy hiểm tới gần làm hắn buộc mình phải thay đổi quỹ đạo di chuyển. Chọn một phiến đá vững chắc làm điểm tựa, cúi người lấy lực, bật thật mạnh phi thân lên cao cả chục mét. Tốc độ này còn nhanh hơn cả sấm sét.
Thì ra vật khiến hắn cảm thấy nguy hiểm kia là 5 đầu đạn cỡ lớn phóng đến từ phía trước. Nòng súng của đầu đạn này, chắc hẳn nằm ẩn nấp dưới lớp tuyết dày, nên hắn đã không thấy được. Nếu không phải giác quan cơ thể nhạy bén siêu việt, thì tên lửa, đầu đạn hai đằng trước, sau đã ép chết hắn rồi.
Hai hướng đầu đạn, tên lửa kia ngay lập tức va chạm vào nhau, lên tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, lại một lần nữa làm chấn động động cả một vùng núi tuyết trắng xóa. Còn sót 3 đầu đạn cỡ lớn không bị va chạm với nhau thì ngay lập tức hướng ngược lên phía trên- hướng Dương Vũ chạy mà đuổi theo. Không còn nghi ngờ gì nữa! Đây chính là tên lửa có khả năng dò tìm theo dao động dị năng năng lượng. Một thứ vũ khí siêu hiện đại được các nhà khoa học của “Địa Ngục Thiên Sứ” chế tạo thành công. Và hôm nay, là thử nghiệm trên người Dương Vũ.
- Quỷ tha ma bắt chúng mày đi…
Dương Vũ gầm lên một tiếng, không chạy nữa mà lộn ngược trở lại phía đầu 3 đầu đạn, tránh thoát khỏi một đầu đạn, hai tay bắt lấy cả hai đầu đạn còn lại, xoay người 360 độ trên không. Tay phải ném mạnh một đầu đạn về phía vách núi tuyết dựng đứng, tay trái ném đầu đạn còn lại về phía đỉnh núi khác. Địa hình núi tuyết nổ lớn, rung lên từng chập. Nhiệt độ của vụ nổ tỏa ra cực nóng khiến cho tuyết tan, đổ sập xuống từng mảng khổng lồ, hình thành bão tuyết cấp độ cực kì khủng bố. Cảnh tượng xảy ra như ngày tận thế vậy!
Thực ra trong lúc chạy trốn, Dương Vũ liên tục phóng tầm mắt, đảo khắp ngõ ngách của địa hình, dùng giác quan siêu cường xác định vị trí nắp đặt mấy nòng súng kia. Khi đã khẳng định chắc chắn mục tiêu, hắn liền ném hai thứ “chết người mà không cần đền mạng” về phía đó để ấy cái nóng súng kia “ngậm họng” lại được rồi.
Đầu đạn còn lại trong ba đầu đạn sau khi lao lệch hướng, liền bay ngược trở lại muốn “cùng nổ” với Dương Vũ. Nhưng Dương Vũ - hắn là ai chứ, nắm đấm nắm chặt lại, trên thân bốc lên hỏa diễm cùng quang lam hai màu xanh đỏ rực rỡ. Hắn đưa tay về phía trước làm động tác kéo cung. Ngay lập tức, hỏa cung, băng tiễn hình thành.
- Thử xem… đầu đạn nhà ngươi mạnh hay… mũi tiễn của ta mạnh. – Dương Vũ nghiến răng nghiến lợi nói gằn từng chữ.
- Vụt!!!
Mũi tiễn rời khỏi cây cung lửa liền như lưu tinh, kéo theo cái đuôi sáng chói như sao băng phóng thẳng đến phía đầu đạn đang bay...
- Ầm!!!
Hai thứ đồ chơi kia va vào nhau mạnh mẽ, tạo thành vụ nổ kinh khủng trên bầu trời. Áp lực giải phóng lớn đến mức thổi bay cả đỉnh tuyết của một ngon núi to. Liếc mắt nhìn về đỉnh núi vừa bị phá hoại ấy, hai tay hắn đan vào nhau kêu răng rắc. Sau lưng Dương Vũ lóe sáng, đôi cánh dài và rộng như thiên sứ màu lam xuất hiện.
- Lũ chuột… Kẻ hỏi tội các mi đến rồi đây!!!
……
Nhìn cả đám gồm 108 tên dị năng giả của tổ chức nằm rên rỉ dưới mặt tuyết, Dương Vũ lắc đầu than thở không thôi. Bọn chúng thật quá yếu đi! Nếu không phải có mấy thứ đồ chơi hiện đại hỗ trợ chúng thì có lẽ Dương Vũ đã “mần” thịt cả đám trong vòng 5 phút rồi. Nhưng mà hắn đâu biết rằng, dị năng giả thời nay vốn đã vô cùng hiếm hoi rồi, hơn nữa những dị năng giả mạnh mẽ khác đã làm chức vụ cao hơn trong tổ chức, ai đâu rỗi hơi ra đây đánh nhau với hắn, làm viên đá mài dũa cho hắn? Tất cả cũng tại sức mạnh “lưỡng cực song hệ dị năng” của hắn quá biến thái mà thôi!
- Bốp… bốp… bốp…
Sau lưng Dương Vũ vang lên tiếng vỗ tay. Dương Vũ híp mắt, quay đầu lại thì bắt gặp gương mặt hớn hở của một cô gái xinh đẹp.
- Thật ấn tượng đấy anh Vũ!
- Điệp! Em đến đây làm gì? – Dương Vũ kì quái nhìn cô nàng hỏi.
Đúng vậy! Cô gái xuất hiện không phải Tống Tiểu Điệp nhiều chuyện thì còn là ai được nữa?
- Em không đến thì làm sao chứng kiến được cảnh tượng vô cùng ấn tượng như vậy chứ? Hì hì! Anh Vũ thật giỏi, anh vũ thật đẹp trai… bla… bla…
- Dừng… Dừng…
Dương Vũ thầm chán nản, buồn bực vô cùng. Thực ra cái vụ đẹp trai và cái vụ tài giỏi thì có liên quan quái gì đến nhau vậy? Cứ đẹp trai thì tài giỏi chắc? Hay là cứ tài giỏi thì khắc đẹp trai? Dương Vũ vô sỉ thầm tính, chắc chỉ có mỗi bản thân biến thái đến mức vừa đẹp trai vừa tài giỏi thôi!
Đã nửa tháng nay, cô nàng họ Tống nãy cứ lẽo đẽo theo hắn hoài. Cái này thật khiến Dương huynh đệ nhà ta nhớ đến “lớp trưởng tiểu học” đại nhân mà hắn quen biết. Rõ ràng bản thân hắn đã bình phục rất nhiều rồi, khỏe rất nhiều rồi mà cô nàng vẫn cứ bám theo không tha. Ừ… thì ngoài lúc đi WC… Nghe cô nàng ca ngợi như vậy, mặt hắn không biểu cảm gì mà chỉ nhún vai, tỏ bộ không bận tâm. Tiếp đó như nghĩ ngợi đến điều gì đó, liền hỏi.
- Em không đi nhận nhiệm vụ của tổ chức sao?
- Dạo này em không muốn nhận nhiệm vụ gì cả, muốn đi theo học hỏi kinh nghiệm của anh… Thế nào? Được một siêu cấp mỹ nữ như em đứng bên cạnh, phải chăng rất hãnh diện?... Sao anh lại biểu lộ ra cái khuôn mặt ý? Anh không cần biểu lộ ra khuôn mặt đó để cảm ơn em đâu… Nếu muốn cảm ơn em, thì nói chuyện với em nhiều một chút, nhiệt tình với em nhiều một chút, quan tâm em nhiều một chút…
- Em im đi!!!
Dương Vũ vốn đang gắng sức nói khéo là “Em đi làm nhiệm vụ của em đi! Đừng làm phiền anh nữa”. Nhưng mà ai ngờ cô nàng này lại “đầu đất” đến như thế? Hắn tưởng bản thân mình đã quá vô sỉ, tự sướng lắm rồi, nhưng bây giờ gặp nàng… có lẽ nên làm cái lễ bái sư thì hay hơn. Bất lực trước cái đuôi này, hắn liền quay người rời khỏi khu thực luyện tầng 10.
Bước ra từ một cái cửa lớn có số 10 dát vàng, cả hai người đã trở lại với khung cảnh vốn có trong căn cứ. Địa hình thực luyện vừa rồi thực ra không nằm trong căn cứ này, mà nó nằm ở nơi khác - Bắc cực lạnh giá. Các nhà nghiên cứu khoa học của tổ chức đã nghiên cứu thành công phương thức di chuyển “chém rách không gian” nên việc đi lại từ nơi này đến Bắc cực vô cùng đơn giản. Chỉ có điều, để làm được điều đó, tổ chức đã phải bỏ ra số tiền không nhỏ phục vụ cho việc lắp đặt cổng ở Bắc cực. Chính vì thế phương thực di chuyển này chỉ áp dụng ột số địa điểm đến chủ chốt mà thôi. Muốn đi đến vị trí xa khác, tốt nhất là tự chuẩn bị máy bay đi thì hơn.
Điệp thấy hắn không thèm nói chuyện nữa, mặc dù rất ủy khuất, nhưng vẫn hăng hái làm nhiệm vụ của cái đuôi kiêm thêm cái bóng đèn thật to. Thầm nghĩ có phải bản thân mình chưa đủ độ hấp dẫn hay không mà tên kia không thèm để ý đến mình? Hay là… có khi nào… hắn “không được” nên không có cảm giác với mình? Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Tiểu Điệp vẫn thiên về trường hợp thứ hai hơn.
“Đúng vậy! Nhất định là thế!” – Nàng tự an ủi mình một phen.
Dương Vũ đột ngột dừng lại trước một căn phòng khác, khiến cho Tống đại tiểu thư đang thất thần va đến “bịch” một cái, suýt nữa ngã ngửa về phía sau. May mắn Dương Vũ nhanh nhẹn, một tay kéo nàng trở lại.
- Anh làm cái gì thế? Có biết suýt nữa làm một đại mỹ nữ như em bị ngã rồi không?
- Cái gì? Anh còn chưa tính xổ với em vì cái tội cứ lẽo đẽo theo sau anh, lại còn mất tập trung nữa. Em còn dám trách móc anh sao?
Dương Vũ buồn bực cực kì, không muốn nói chuyện với nàng nữa, liền khẽ đẩy cánh cửa căn phòng mà hắn đang đứng trước mặt ra. Thầm tự nhủ với chính mình, nàng chỉ là không khí, không nên quan tâm gì nữa. Nếu mà cứ đấu khẩu với nàng nữa thì hắn chắc đến phát điên lên mất.
- Thật kênh kiệu! – Điệp lầm bầm phía sau nói.
Nhưng Dương Vũ tai rất thính, hắn nghe thấy thì vô cùng tức tối. Quay mặt về phía sau trừng mắt nhìn đối phương. “Còn không tại phải cô em cứ bám đuôi lấy ta sao?”. Một lần nữa Dương Vũ thầm khuyên mình kiềm chế, hết sức kiềm chế.
- Cậu Vũ, lại đến nhận nhiệm vụ sao?
Một người trung niên đang ngồi trên vị trí chỉ huy trong một căn phòng liền đứng dậy, cười cười, tiến đến hỏi thăm. Ông không dám có một chút chậm trễ nào với thanh niên ưu tú này. Ông biết rằng thanh niên trước mặt là người mà Boss – ông chủ tối cao của Địa Ngục Thiên Sứ yêu thương nhất. Việc mà người này có thể trở thành chủ nhân tương lai của “Địa Ngục Thiên Sứ” gần như đã được khẳng định trăm phần trăm. Tốt nhất là phải chiếu cố với hắn nhiều một chút, tương lai mình sẽ không thiếu chỗ tốt.
- Đúng vậy, chú Raye.
Dương Vũ hờ hững trả lời, liếc nhìn hàng trăm nhân viên phía sau chú Raye, đang gọi điện liên lạc, chỉ thị nhiệm vụ cho các thành viên bên ngoài thầm cảm thán không thôi. Mỗi một ngày, tổ chức nhận được hàng trăm nhiệm vụ lớn nhỏ mà chia thành cá cấp độ khó dần từ F đến S++. Số tiền kiếm được từ những hợp đồng nhiệm vụ đủ lớn để mua mấy cái đất nước trên cái Thủy Tinh cầu này. Từ đó, có thể hình dung được tài chính của tổ chức lớn mạnh đến mức nào. Tô gia của Tô tiểu thư á? Thường thôi!!!
- Được rồi, cậu đến đây…
Dương Vũ đi theo chú Raye một căn phòng làm việc khác. Đây chính là phòng điều khiển chính, hay chính là bộ phận máy chủ nhận và phân phối nhiệm vụ của cả tổ chức. Nhìn vào một bảng danh sách các nhiệm vụ của tổ chức trên màn hình máy vi tính siêu lớn, hắn nhíu mày. Phải có đến hàng chục nghìn cái nhiệm vụ chưa hoàn thành, khiến hắn hoa cả mắt.
- Chú xem hộ cháu xem có nhiệm vụ nào ở thành phố Heylen của đất nước Cherry không?
Dương Vũ bây giờ cần nhất là có lý do để trở lại Heylen. Một công đôi việc mà!
- Sao lại là đất nước Cherry???
Chú Raye chưa kịp trả lời thì đằng sau Dương Vũ đã vang lên giọng nói vô cùng kinh ngạc. Giọng nói bất thình lình này, khiến hắn và chú Raye giật bắn cả người.
- Điệp! Em vào đây làm gì? Không phải thời gian này em không nhận nhiệm vụ nữa sao?
- Em bây giờ thích nhận nhiệm vụ đấy! Có sao không?
Điệp chu miệng ra nói, bộ dạng cứ thể như Dương Vũ không cho nàng làm nhiệm vụ ý không bằng. Dương Vũ - hắn đây còn đang cầu nàng mau mà đi kiếm cái nhiệm vụ nào mà làm ấy. Tốt nhất là cách xa hắn ra thì hay.
- Có rồi cậu Vũ! Nhiệm Vụ S+. Đã có hai thành viên của tổ chức tiếp nhận, không biết cậu có muốn tham gia không?
Nghe thấy nhiệm vụ cấp độ khó S+, mắt hắn tỏa sáng, không do dự liền nói.
- Có chứ! Cháu nhận nhiệm vụ này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...