Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi
Trên thảo nguyên xanh mơn mở....
Có một cô gái với mái tóc dài thướt tha, mặc trên người trang phục màu trắng cổ điển, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Nàng lững thững bước đi trên con đường lát đá màu trắng nổi bật trên nền xanh mướt của cỏ.... Tất cả... tất cả đều tạo nên một khung cảnh vô cùng mĩ lệ.
Yến vẫn vậy, khi vui hay buồn cũng mặc chiếc váy đó, đi đến nơi này... Bởi vì nàng đã mặc chiếc váy khi lần đầu tiên gặp hắn. Nàng rất thích nghe hắn hát, rất thích múa theo điệu nhạc du dương khi hắn ca lên. Giọng hắn rất trầm ấm, rất tình cảm, làm cho trái tim nhỏ bé của nàng thổn thức...
"Vừa ngày nào ánh mắt ta trao nhau lần đầu
Nụ cười em đã khắc sâu trái tim của anh
Phải làm sao cho quên đi bao nhớ thương về em
Phải làm sao cho phút giây đó ngừng trôi mãi..."
Trên đỉnh sườn dốc có một cây đại thụ lâu năm, cành lá xum xuê. Yến vươn bàn tay thon dài xinh đẹp của mình tới... Khẽ vuốt ve thân cây, như cảm nhận từng sự thay đổi của nó...
- Đã 2 năm 3 tháng 11 ngày rồi... Hắn không có trở lại thăm ngươi... Ngươi có nhớ hắn không, "Đại Thụ"?
Nàng áp mặt mình vào thân cây, thì thào như nói với cây Đại thụ, mà cũng như nói với chính bản thân mình...
Yến càng hận hắn nhiều, thì càng yêu hắn nhiều hơn... Người ta nói, sự thù hận được sinh ra từ tình yêu đúng là không có sai. Không yêu hắn nhiều thì sao nàng lại hận hắn như vậy? Sự việc xảy ra như một giấc mơ... Nếu nó thực sự chỉ là giấc mơ thì tốt quá... Nàng mong muốn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...