Tư Xuân Cô tức giận cái gì chứ, dù sao người bị đau cũng là mình chứ không phải Ôn Đình Vực.
Làm người thì phải biết xem xét thời thế.
Thấy một mảng xưng đỏ trên đôi tay trắng nõn, ánh mắt Ôn Đình Vực tối lại.
Một lúc sau anh quẹt một ít thuốc mỡ rồi thoa lên tay Cố Niệm Niệm.
Một dòng điện nháy mắt từ mu bàn tay Cố Niệm Niệm chạy dọc toàn thân.
Động tác của Ôn Đình Vực rất nhẹ nhàng, toàn thân Cố Niệm Niệm lại là một trận tê dại.
Cô nhìn chằm chằm vào Ôn Đình Vực đang bôi thuốc lên tay mình.
Tay Ôn Đình Vực rất đẹp, vừa thon vừa dài, khi ngón tay anh tiếp xúc với mu bàn tay cô, Cố Niệm Niệm cảm thấy toàn thân mình xẹt qua một cảm giác khác lạ.
Sau khi bôi thuốc xong, Cố Niệm Niệm cuối cùng cũng thở: phào nhẹ nhõm.
Mà lúc tay Ôn Đình Vực rời đi, Cố Niệm Niệm cũng thấy cảm giác lạ thường toàn thân đều biến mắt, lúc này mới tập trung lực chú ý lên tay mình.
Bôi thuốc mỡ lên quả thật rất thoải mái, bắt đầu từ lúc bị bỏng nơi đó vẫn luôn có cảm giác nóng rát, bây giờ thì một chút cũng không có, thay vào đó là một cảm giác mát lạnh.
“Thuốc mỡ này thật sự là có hiệu quả.” Cố Niệm Niệm nhịn không được nói.
Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Lần sau chú ý một chút.”&p “Đúng rồi, anh có thuốc mỡ vì sao lại không sớm cho tôi dùng, vì sao còn chậm rì rì ăn cơm, ăn xong mới cho tôi dùng?” Có Niệm Niệm ngay lập tức nghĩ tới cái gì.
Ngữ khí của Ôn Đình Vực nhàn nhạt: “Một nữ nhân bị thương liền dùng nước lạnh dội, để cô đau nhiều một chút, giáo huấn cô lần sau mới nhớ lâu được.”&p Một đám quạ đen bay qua đầu Có Niệm Niệm.
Được rồi, thì ra Ôn Đình Vực là nghĩ gì thế.
Muộn một chút Cố Niệm Niệm liền đi ngủ.
Nằm trên giường ban đầu làm thế nào cô cũng không ngủ được, cuối cùng trực tiếp lấy tay mình ra xem.
Thuốc mỡ kia rất có hiệu quả, hiện giờ sưng đỏ trên tay đã không còn.
Bỗng nhiên Cố Niệm Niệm lại nghĩ tới lúc Ôn Đình Vực bôi thuốc cho mình, ngón tay thon dài chà sát da thịt mình mang đến một cảm giác tê dại.
Mặt Cố Niệm Niệm đỏ lên, ngay sau đó lấy gối bưng kín mặt mình.
Trời ạ, C Niệm Niệm, mày đang làm gì!
Chẳng lẽ thật sự là mùa xuân tới, đến mùa động vật bắt đầu giao phối, mày liền nhịn không được mà tư xuân sao?
Cố Niệm Niệm mắng chính mình.
Hôm sau lúc Cố Niệm Niệm dậy Ôn Đình Vực đã đến công ty.
Di Lý thần thần bí bí nói với cô: “Cố tiểu thư, cháu biết vì sao tối hôm trước tiên sinh không trở về không?”&p “Anh ấy hình như ở công ty.” Cố Niệm Niệm nhớ rõ hình như Ôn Đình Vực đã nói với mình.
Dì Lý cười gật gật đầu: “Tiên sinh đúng là ở công ty, như: đều là bởi vì cháu đấy.”&p *Bởi vì cháu?” Cố Niệm Niệm ngây ngắn cả người.
Di Lýc cười đến càng vui vẻ: “Còn không phải sao? Sáng nay dì nghe tiên sinh gọi điện thoại mới biết được, thì ra đêm hôm trước tiên sinh trắng đêm ở công ty tăng ca chính là vì đem chuyện của công ty xử lý xong, bởi vì ngài ấy muốn rút ra thời gian ba ngày giải quyết chuyện của Có tiểu thư.”&p “Xử lý chuyện của cháu?” Cố Niệm Niệm ngây người.
Di Lý gật đầu: “Cụ thể dì cũng không nghe quá rõ ràng, tiên sinh nói cùng trợ lý của ngài ấy, chỉ nói vài câu rồi liền cúp điện thoại.”&p Có Niệm Niệm ngắn ngơ, trong lòng cô bỗng nhiên có một thứ cảm giác không nói nên lời.
Thì ra tối hôm qua người đàn ông này trắng đêm không về không phải là đi lêu lổng gì, mà bởi vì ban ngày bận chuyện của mình cho nên buổi tối liền phải trắng đêm xử lý công việc.
Có Niệm Niệm vẻ mặt chua xót ngồi xuống trước bàn ăn.
Lúc này cô phát hiện bữa ăn sáng toàn bộ đều không giống trước đây.
Trước đây bữa sáng đều là sữa bò, bánh mì các loại.
Hôm nay lại có mật ong, anh đào, cá quả vân vân.
“Di Lý, sao lại thay đổi bữa sáng?” Có Niệm Niệm hỏi theo bản năng.
Di Lý cười cười: “Không phải đâu Có tiểu thư, đây là tiên sinh phân phó, ngày hôm qua không phải cháu bị bỏng sao, tiên sinh nói ăn những cái này tốt, buổi sáng liền sai người mang tới đây.” Bà vừa nới vừa chỉ vào bàn ăn: “Những thứ này là sáng nay vận chuyển qua đường hàng khônh tới đây, mật ong này hình như là từ New Zealand mang tới, anh đào này hình như là từ Mỹ mang qua đây.”&p Có Niệm Niệm rũ mắt, hàng lông mi đen dài che hốc mắt cô, tạo thành một cái bóng.
“Cố tiểu thư, sao cháu không ăn?” Dì Lý nhìn Cố Niệm Niệm đang cúi đầu ngồi.
“A, cháu ăn đây.” Có Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
Cô cầm một quả anh đào bỏ vào miệng, rất ngọt rất ngọt.
Hóc mắt Có Niệm Niệm bắt giác đỏ lên.
Cô không hiểu, Ôn Đình Vực vì sao phải đối tốt với mình như thế.
Cho dù bọn họ là heiejp nghị vợ chồng, anh cũng không cần thiết phải để bụng với mình như thề..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...