Vương Thiến Như còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khiết Đan Đan đẩy ra ngoài. Còn đang ngơ ngác nhìn Khiết Đan Đan chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy cô ấy quát lên: "Thiến Như, thật xin lỗi, em mau leo cầu thang bộ chứ đừng chờ thang máy nữa, nếu không sẽ đụng phải Tổng giám đốc đấy!"
‘Tinh’ cửa thang máy đóng lại, Vương Thiến Như mới biết mình bị Khiết Đan Đan đá ra ngoài, trở thành một người quá tải, mà lúc này cô mới phát hiện đó không phải vấn đề, vấn đề là lời Khiết Đan Đan nói, sẽ đụng phải Cụ Duệ Tường?
Xong đời rồi! Leo thang bộ cũng tốt, nhưng đợi cô leo lên tầng 15 đã thở hồng hộc, đi làm thật không dễ dàng mà!
Rốt cuộc lúc Vương Thiến Như sắp tắt thở cũng đã đến phòng làm việc. Nhìn thấy Khiết Đan Đan đứng ở cửa chờ cô, thấy cô lập tức kinh hô: “Sao em chậm như vậy? Tổng giám đốc cũng đến rồi.”
Vương Thiến Như kìm nén tức giận nói lại: “Chị còn nói? Em bò 15 tầng, tốc độ này là nhanh nhất rồi, em sắp mất nửa cái mạng đây.”
Cô cực kỳ oán trách việc Khiết Đan Đan không muốn bị muộn nên đẩy mình khỏi thang máy, nếu không phải có chuyện cầu xin cô ấy, đã sớm tóm lấy cô ấy đánh cho một trận, từ trước đến nay cô chưa từng chịu khổ thế này.
“Được rồi…. Nhanh lên, tổng giám đốc bảo em vào phòng làm việc.” Khiết Đan Đan đẩy Vương Thiến Như vào phòng làm việc, cô ấy do mình đưa đến, nếu có chuyện gì, bản thân cũng phải chịu trách nhiệm.
“A!” Vương Thiến Như nghe phải gặp Cụ Duệ Tường, đầu nhanh chóng hoạt động, đôi mắt to long lanh nhìn Khiết Đan Đan, dừng một lát, mở miệng nói: “Em… em có thể không vào được không?”
“Không được, tổng giám đốc bảo em vào thì em phải vào, nếu như không vào, đừng mơ làm việc ở tập đoàn Cụ thị, mau vào đi….” Khiết Đan Đan đẩy Vương Thiến Như, vì không chú ý lực đẩy nên Vương Thiến Như bị đẩy chúi về phía trước đúng lúc có bóng người đi qua.
Cả người Vương Thiến Như đập vào ngực người kia, cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo, hơi thở quen thuộc, lúng túng nói: “Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?”
Khiết Đan Đan cười trừ, kéo Vương Thiến Như đang ngẩn ra về cạnh mình.
Cụ Duệ Tường thấy Khiết Đan Đan cúi đầu nhìn Vương Thiến Như, hai mắt xuất hiện sự sững sờ, thật ra thì anh cũng đã nghĩ rằng với tính cách của Vương Thiến Như, không thể nào đầu hàng nhanh như vậy, nhưng không nghĩ rằng cô lại làm trò hề này.
Cụ Duệ Tường lạnh lùng nói: “Không phải tôi nói cô không thích hợp làm thư ký sao? Sao lại xuất hiện trước mắt tôi?”
Vương Thiến Như nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường, cũng biết anh không bao giờ nói những lời dịu dàng với mình, vểnh môi, mở miệng nói: “Lần này không phải ý của em, chính anh Tường đã đồng ý với chị Đan Đan cho em đến đây.”
Vương Thiến Như thấy Cụ Duệ Tường không nói gì, trong lòng vui mừng ngất trời, chuyện mà cô muốn làm, dù là cha của ông trời cũng không thể ngăn cản cô.
“Hiện tại tôi đổi ý, không muốn cô làm nữa, cút ra ngoài!” Cụ Duệ Tường nói từng từ rất rõ ràng.
Cụ Duệ Tường ngước mắt nhìn trần nhà bởi không muốn nhìn thấy ánh mắt bi thương của Vương Thiến Như. Anh sợ mình sẽ mềm lòng, sau đó đồng ý với yêu cầu của cô.
“Anh Tường…….” Vương Thiến Như nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ao ước bấy lâu.
Cô cắn môi, kìm chế khó chịu trong lòng, nhìn Cụ Duệ Tường chằm chắm: “Em không đi, chính anh đã đồng ý để em làm trợ lý thư ký, không thể lật lọng nói không giữ lời như thế”
“Vương Thiến Như, cây cần vỏ người cần thể diện, mấy năm qua cô mặt dày mày dạn đi theo tôi, bây giờ lại muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn *** sao? Được, tôi cho cô, về sau đừng quấn lấy tôi nữa……”
“Chát” Vương Thiến Như phẫn nộ tát Cụ Duệ Tường một cái, cô cắn môi, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt rơi xuống, “Cụ Duệ Tường, anh đừng quá đáng, em thích anh, nhưng em cũng có tôn nghiêm, không phải để anh có thể tùy ý chà đạp.”
Tâm trạng vốn vui vẻ đã bị lời nói nhẫn tâm của Cụ Duệ Tường làm tổn thương tới tột cùng, Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn những người trong phòng làm việc, có châm biếm, có cười nhạo……. Còn có ánh mắt làm tổn thương người khác của Cụ Duệ Tường.
Cô khó chịu xoay người chạy đi, không muốn đứng trước mặt Cụ Duệ Tường nữa, sợ mình bị lời nói ác độc của anh làm tổn thương.
Khiết Đan Đan không nghĩ mọi chuyện thành ra thế này, nhìn Vương Thiến Như đau lòng chạy đi, gọi với theo: “Thiến Như!” Nhưng Vương Thiến Như vẫn tiếp tục bỏ chạy không quay lại.
Khiết Đan Đan ngẩng đầu nhìn Cụ Duệ Tường thấy được sự thương cảm áy náy trong mắt anh nhưng cũng vẫn cảm thấy tức giận: “Tổng giám đốc, anh làm thế là quá đáng rồi đấy.”
“Khiết Đan Đan, cô giấu giếm tôi đưa Vương Thiến Như đến đây tôi còn chưa tính sổ với cô.” Cụ Duệ Tường hít sâu một hơi, thay đổi ánh mắt. Cho dù khắc chế không thèm nghĩ đến Vương Thiến Như nữa nhưng không khống chế nổi nỗi lo lắng trong lòng.
Cô đau lòng chạy đi như vậy, có phải sẽ gặp chuyện gì không may không?
“Được, muốn đuổi việc thì đuổi việc, làm nhân viên cho một ông chủ máu lạnh như anh, tôi cũng không vui vẻ gì.” Khiết Đan Đan không thèm suy nghĩ cũng bật nói, “Tổng giám đốc, Thiến Như đã làm rất nhiều chuyện vì anh. Anh có biết hôm qua cô ấy nhờ tôi, ánh mắt cô ấy cầu xin tôi giúp cô ấy được vào làm trong tập đoàn Cụ thị làm người ta đau lòng bao nhiêu không? Cô ấy vì anh mà trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh không có cảm giác gì, không thể cho Thiến Như một cơ hội sao?”
“Tôi không muốn tổn thương cô ấy!” Thật lâu sau Cụ Duệ Tường mới nói.
Khiết Đan Đan ngẩn người nhìn ánh mắt của Cụ Duệ Tường, không hiểu ý anh, “Tại sao? Thiến Như muốn ở cùng anh. Chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, làm sao có thể coi là tổn thương cô ấy?”
“Nhưng trong lòng tôi đã có người khác, cô ấy yêu một người đã yêu người khác, sẽ rất khổ sở, vì không để cô ấy bị lún quá sâu, không để cô ấy phải khổ sở, tôi chỉ có thể làm vậy.”
“Cái gì?” Khiết Đan Đan nhìn Cụ Duệ Tường, nhìn anh không giống đang gạt người. Hai năm làm việc với Cụ Duệ Tường, cũng chưa từng thấy có cô gái nào bên cạnh anh, “Tổng giám đốc, tôi có thể lớn mật hỏi anh một câu , cô gái trong lòng anh là ai?”
“Cô ấy là vợ bạn tôi.”
Vợ bạn sao? Đó chính là vợ của người khác, “Tổng giám đốc, thì ra người trong lòng anh đã có được hạnh phúc, sao anh không học cách buông tay, đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, cũng cho anh và Thiến Như một cơ hội?!”
Cụ Duệ Tường hoảng hốt, trước đây anh cũng từng cố gắng, mỗi lần Giản Nhuỵ Ái có chuyện, tim anh cũng sẽ bị treo ngược lên, anh như vậy hoàn toàn không xứng với Vương Thiến Như.
Vì Vương Thiến Như đáng yêu và rất trong sáng.
Di động của Khiết Đan Đan đổ chuông, cô cười với Cụ Duệ Tường rồi mở điện thoại ra nghe “Cái gì?” Nghe điện thoại xong thì sắc mặt Khiết Đan Đan thay đổi, “Cô nói Thiến Như gặp tai nạn xe? Được, tôi lập tức đến.”
Cụ Duệ Tường kinh ngạc nhìn Khiết Đan Đan, hai người không nói gì, rất ăn ý chạy xuống dưới tầng.
Người trong văn phòng rất tò mò, rốt cuộc Vương Thiến Như có lai lịch gì, có thể khiến Cụ Duệ Tường luôn bình tĩnh giải quyết mọi chuyện lại lộ ra vẻ mặt hoảng hốt như vậy.
Lúc hai người chạy xuống, đã thấy rất nhiều người đứng vây quanh trước cửa công ty.
Khiết Đan Đan đẩy mọi người ra, sợ hãi kêu lên: “Thiến Như….”
Cụ Duệ Tường nắm chặt tay, tim anh cũng hoảng hốt đập nhanh. Nếu Vương Thiến Như xảy ra chuyện gì anh sẽ áy náy đến chết. Vương Thiến Như không giống những cô gái khác, cô phải biết tự bảo vệ mình mới đúng, sẽ không làm mình bị thương mới đúng.
Đúng vậy! Anh tự an ủi mình!
Nhưng khi họ đẩy mọi người ra lại không nhìn thấy cảnh tượng như họ tưởng tượng là Vương Thiến Như ngã xuống đất bị chảy máu, mà là….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...